“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8237: "Tạm thời không có suy nghĩ này".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này mặt mũi Diệp Nam Hiên sưng vù, liên tục rên rỉ."Ai bảo ngươi ăn nói bậy bạ".Dương Thanh Vân vừa bôi thuốc cho hắn ta vừa bất đắc dĩ nói: "Không biết chừng mực...", Diệp Nam Hiên đau đến mức nhe răng toét miệng nói: "Không phải ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng...", "Ngươi là không có đầu óc".Đối mặt với sự dạy dỗ của Dương Thanh Vân, Diệp Nam Hiên hậm hực im miệng.Bị Dương Thanh Vân dạy dỗ còn hơn bị sư phụ dạy dỗ.Đại sư huynh Dương Thanh Vân là dùng miệng để dạy dỗ người khác.Nhưng sư phụ lại dùng quả đấm để dạy dỗ người khác.Trừ Thần Tinh Dịch ra, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, cùng với Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều đi theo Tần Ninh đến Vô Tương Thiên.Trên đầu Cửu Anh, Tần Ninh đứng chắp tay, Diệp Viên Viên đứng ở bên cạnh hắn."Không biết Thạch Đầu đã đi đâu rồi...", "Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không biết ở nơi nào...", "Còn có Tiêu Tiêu...", Tần Ninh buồn bã nói: "Nếu như ở Trung Tam Thiên, chắc hẳn sẽ biết tin tức về ta...", ngay sau đó giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Diệp Viên Viên vang lên: "Liệu có thể đã không còn ở Trung Tam Thiên nữa không?""Nếu như là Cốc Tân Nguyệt thì cũng có thể, nhưng U Tiêu Tiêu và Thạch Cảm Đương, hai người bọn họ không có khả năng đến Thượng Tam Thiên lắm...", "Nghĩ về những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, trước kia ta vẫn luôn lo lắng các ngươi rời khỏi ta sẽ rất nguy hiểm, không có cách nào tự vệ, sau đó nghĩ lại, ta cũng không thể che chở các ngươi cả đời".Tần Ninh cười nhạt một tiếng nói: "Mỗi người đều có cơ duyên của mình, nếu thật sự xuất hiện bất ngờ...", nói đến chỗ này, Tần Ninh dừng lại.Nếu quả thật xuất hiện bất ngờ, hắn sẽ không có cách nào tiếp nhận.Con người đều có cảm tình.Điều này không có cách nào thay đổi."Hình như chàng không có nhiều lòng tin với chúng ta lắm nhỉ!"Diệp Viên Viên cười nói: "Đừng xem thường chúng ta"."Về phương diện thiên phú, đương nhiên là ta chưa từng xem thường mọi người".Tần Ninh thân mật nắm tay Diệp Viên Viên, cười nói: "Thiên phú của nàng và Thời Thanh Trúc đều rất tốt, Sương Nhi cũng không kém, điều này ta không cần lo lắng, ta lo lắng là lòng người thay đổi"."Thôi thôi, xử lý xong chuyện này rồi hãy nói".Diệp Viên Viên nói: "Sau khi tiêu diệt được Vô Tương Phật Tự, có phải chàng định… giết tất cả những người này không?""Tạm thời không có suy nghĩ này".Tần Ninh cười nói: "Đợi đến ngày thật sự trở mặt rồi nói sau, bây giờ Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn có thể làm việc cho ta, dĩ nhiên là phải dùng nhiều một chút"."Ừm".Bên này, đám người Tần Ninh đi về hướng Vô Tương Thiên.Mà bên kia.Trong một nơi mênh mông vô ngần, tuyết phủ khắp trời đất, từng ngọn núi cao nhô lên, tất cả đều bị băng tuyết bao trùm.

Lúc này mặt mũi Diệp Nam Hiên sưng vù, liên tục rên rỉ.

"Ai bảo ngươi ăn nói bậy bạ".

Dương Thanh Vân vừa bôi thuốc cho hắn ta vừa bất đắc dĩ nói: "Không biết chừng mực...", Diệp Nam Hiên đau đến mức nhe răng toét miệng nói: "Không phải ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng...", "Ngươi là không có đầu óc".

Đối mặt với sự dạy dỗ của Dương Thanh Vân, Diệp Nam Hiên hậm hực im miệng.

Bị Dương Thanh Vân dạy dỗ còn hơn bị sư phụ dạy dỗ.

Đại sư huynh Dương Thanh Vân là dùng miệng để dạy dỗ người khác.

Nhưng sư phụ lại dùng quả đấm để dạy dỗ người khác.

Trừ Thần Tinh Dịch ra, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, cùng với Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều đi theo Tần Ninh đến Vô Tương Thiên.

Trên đầu Cửu Anh, Tần Ninh đứng chắp tay, Diệp Viên Viên đứng ở bên cạnh hắn.

"Không biết Thạch Đầu đã đi đâu rồi...", "Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không biết ở nơi nào...", "Còn có Tiêu Tiêu...", Tần Ninh buồn bã nói: "Nếu như ở Trung Tam Thiên, chắc hẳn sẽ biết tin tức về ta...", ngay sau đó giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Diệp Viên Viên vang lên: "Liệu có thể đã không còn ở Trung Tam Thiên nữa không?"

"Nếu như là Cốc Tân Nguyệt thì cũng có thể, nhưng U Tiêu Tiêu và Thạch Cảm Đương, hai người bọn họ không có khả năng đến Thượng Tam Thiên lắm...", "Nghĩ về những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, trước kia ta vẫn luôn lo lắng các ngươi rời khỏi ta sẽ rất nguy hiểm, không có cách nào tự vệ, sau đó nghĩ lại, ta cũng không thể che chở các ngươi cả đời".

Tần Ninh cười nhạt một tiếng nói: "Mỗi người đều có cơ duyên của mình, nếu thật sự xuất hiện bất ngờ...", nói đến chỗ này, Tần Ninh dừng lại.

Nếu quả thật xuất hiện bất ngờ, hắn sẽ không có cách nào tiếp nhận.

Con người đều có cảm tình.

Điều này không có cách nào thay đổi.

"Hình như chàng không có nhiều lòng tin với chúng ta lắm nhỉ!"

Diệp Viên Viên cười nói: "Đừng xem thường chúng ta".

"Về phương diện thiên phú, đương nhiên là ta chưa từng xem thường mọi người".

Tần Ninh thân mật nắm tay Diệp Viên Viên, cười nói: "Thiên phú của nàng và Thời Thanh Trúc đều rất tốt, Sương Nhi cũng không kém, điều này ta không cần lo lắng, ta lo lắng là lòng người thay đổi".

"Thôi thôi, xử lý xong chuyện này rồi hãy nói".

Diệp Viên Viên nói: "Sau khi tiêu diệt được Vô Tương Phật Tự, có phải chàng định… giết tất cả những người này không?"

"Tạm thời không có suy nghĩ này".

Tần Ninh cười nói: "Đợi đến ngày thật sự trở mặt rồi nói sau, bây giờ Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn có thể làm việc cho ta, dĩ nhiên là phải dùng nhiều một chút".

"Ừm".

Bên này, đám người Tần Ninh đi về hướng Vô Tương Thiên.

Mà bên kia.

Trong một nơi mênh mông vô ngần, tuyết phủ khắp trời đất, từng ngọn núi cao nhô lên, tất cả đều bị băng tuyết bao trùm.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này mặt mũi Diệp Nam Hiên sưng vù, liên tục rên rỉ."Ai bảo ngươi ăn nói bậy bạ".Dương Thanh Vân vừa bôi thuốc cho hắn ta vừa bất đắc dĩ nói: "Không biết chừng mực...", Diệp Nam Hiên đau đến mức nhe răng toét miệng nói: "Không phải ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng...", "Ngươi là không có đầu óc".Đối mặt với sự dạy dỗ của Dương Thanh Vân, Diệp Nam Hiên hậm hực im miệng.Bị Dương Thanh Vân dạy dỗ còn hơn bị sư phụ dạy dỗ.Đại sư huynh Dương Thanh Vân là dùng miệng để dạy dỗ người khác.Nhưng sư phụ lại dùng quả đấm để dạy dỗ người khác.Trừ Thần Tinh Dịch ra, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, cùng với Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều đi theo Tần Ninh đến Vô Tương Thiên.Trên đầu Cửu Anh, Tần Ninh đứng chắp tay, Diệp Viên Viên đứng ở bên cạnh hắn."Không biết Thạch Đầu đã đi đâu rồi...", "Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không biết ở nơi nào...", "Còn có Tiêu Tiêu...", Tần Ninh buồn bã nói: "Nếu như ở Trung Tam Thiên, chắc hẳn sẽ biết tin tức về ta...", ngay sau đó giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Diệp Viên Viên vang lên: "Liệu có thể đã không còn ở Trung Tam Thiên nữa không?""Nếu như là Cốc Tân Nguyệt thì cũng có thể, nhưng U Tiêu Tiêu và Thạch Cảm Đương, hai người bọn họ không có khả năng đến Thượng Tam Thiên lắm...", "Nghĩ về những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, trước kia ta vẫn luôn lo lắng các ngươi rời khỏi ta sẽ rất nguy hiểm, không có cách nào tự vệ, sau đó nghĩ lại, ta cũng không thể che chở các ngươi cả đời".Tần Ninh cười nhạt một tiếng nói: "Mỗi người đều có cơ duyên của mình, nếu thật sự xuất hiện bất ngờ...", nói đến chỗ này, Tần Ninh dừng lại.Nếu quả thật xuất hiện bất ngờ, hắn sẽ không có cách nào tiếp nhận.Con người đều có cảm tình.Điều này không có cách nào thay đổi."Hình như chàng không có nhiều lòng tin với chúng ta lắm nhỉ!"Diệp Viên Viên cười nói: "Đừng xem thường chúng ta"."Về phương diện thiên phú, đương nhiên là ta chưa từng xem thường mọi người".Tần Ninh thân mật nắm tay Diệp Viên Viên, cười nói: "Thiên phú của nàng và Thời Thanh Trúc đều rất tốt, Sương Nhi cũng không kém, điều này ta không cần lo lắng, ta lo lắng là lòng người thay đổi"."Thôi thôi, xử lý xong chuyện này rồi hãy nói".Diệp Viên Viên nói: "Sau khi tiêu diệt được Vô Tương Phật Tự, có phải chàng định… giết tất cả những người này không?""Tạm thời không có suy nghĩ này".Tần Ninh cười nói: "Đợi đến ngày thật sự trở mặt rồi nói sau, bây giờ Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn có thể làm việc cho ta, dĩ nhiên là phải dùng nhiều một chút"."Ừm".Bên này, đám người Tần Ninh đi về hướng Vô Tương Thiên.Mà bên kia.Trong một nơi mênh mông vô ngần, tuyết phủ khắp trời đất, từng ngọn núi cao nhô lên, tất cả đều bị băng tuyết bao trùm.

Chương 8237: "Tạm thời không có suy nghĩ này".