“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8294: "Chiêm sư muội”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh cười nói: "Ngươi tới cũng tốt, đỡ khiến ta mất công”.Chiêm Ngưng Tuyết gật đầu một cái.Nhưng vào lúc này, một tiếng cười tủm tỉm vang lên."Hóa ra Bắc Tuyết tiên tử, Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết cực kỳ nổi tiếng lại là sư muội của Khúc Phỉ Yên ta, sớm biết như vậy, những năm nay đã sớm qua lại với nhau rồi”.Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà sư muội, người cứ ở chỗ này, để ta giải quyết là được, không cần sư muội vất vả đâu”.Nghe nói như vậy, Chiêm Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn, cau mày lại.Người phụ nữ này là ai?Khúc Phỉ Yên?Sư muội?Tần Ninh tùy tiện nói: "Đây chính là đồ đệ của sư phụ đời thứ sáu, Khúc Phỉ Yên, lát nữa sẽ nói rõ với ngươi”.Thấy Tần Ninh dịu dàng với Chiêm Ngưng Tuyết như vậy, trong lòng Khúc Phỉ Yên càng không thoải mái.Nhưng trong lòng tám vị đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương càng không thoải mái.Trong lòng ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc cũng thấy là lạ.Sao nhìn hai vị nữ đệ tử này trông giống như muốn ngồi ngang hàng với các nàng vậy?Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, khom người cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết ra mắt sư tỷ”."Sư muội khách khí”.Hai cô gái đối mặt với nhau, trong mắt đều có chút giao lưu không giống tình cảm lắm.Khúc Phỉ Yên mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ mị hoặc, quyến rũ đến mức tận cùng, ngoài ra còn có một ít trong sáng, sự trong sáng này khác với sự trong sáng của Vân Sương Nhi.Vân Sương Nhi là tinh khiết như hoa sen.Khúc Phỉ Yên lại giống như là hoa hồng không nhiễm bụi trần, có thể đỏ mà cũng có thể trắng.Mà Chiêm Ngưng Tuyết lại lạnh lùng giống như Diệp Viên Viên, nhưng mà sự lạnh lùng của Diệp Viên Viên thuộc về tính cách nhiều hơn, nhưng sự lạnh lùng của Chiêm Ngưng Tuyết lại thuộc về khí chất.Thời Thanh Trúc thì không giống, nhã nhặn hiền lành như thanh trúc trong núi, mang đến cho người ta cảm giác không tranh không đoạt.Mặc dù năm cô gái có tính cách khác nhau, nhưng đều có dung mạo bất phàm, có nét đặc sắc riêng.Mà lúc này, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết bốn mắt nhìn nhau, khí chất bất đồng va chạm, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người."Chiêm sư muội”.Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Ta tới trước, những người này cứ giao cho ta giải quyết là được”.Chiêm Ngưng Tuyết lại bình tĩnh nói: "Giảm bớt gánh nặng cho sư phụ thì không cần phân chia cho nhau”."Không sao đâu, một mình ta có thể giải quyết được”.Khúc Phỉ Yên cười nói: "Chẳng lẽ sư muội cho rằng người làm sư tỷ như ta không so được với sư muội?""Không dám, chẳng qua là những người này bất kính với sư phụ, ta thấy mà trong lòng cực kỳ tức giận”.
Tần Ninh cười nói: "Ngươi tới cũng tốt, đỡ khiến ta mất công”.
Chiêm Ngưng Tuyết gật đầu một cái.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười tủm tỉm vang lên.
"Hóa ra Bắc Tuyết tiên tử, Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết cực kỳ nổi tiếng lại là sư muội của Khúc Phỉ Yên ta, sớm biết như vậy, những năm nay đã sớm qua lại với nhau rồi”.
Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà sư muội, người cứ ở chỗ này, để ta giải quyết là được, không cần sư muội vất vả đâu”.
Nghe nói như vậy, Chiêm Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn, cau mày lại.
Người phụ nữ này là ai?
Khúc Phỉ Yên?
Sư muội?
Tần Ninh tùy tiện nói: "Đây chính là đồ đệ của sư phụ đời thứ sáu, Khúc Phỉ Yên, lát nữa sẽ nói rõ với ngươi”.
Thấy Tần Ninh dịu dàng với Chiêm Ngưng Tuyết như vậy, trong lòng Khúc Phỉ Yên càng không thoải mái.
Nhưng trong lòng tám vị đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương càng không thoải mái.
Trong lòng ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc cũng thấy là lạ.
Sao nhìn hai vị nữ đệ tử này trông giống như muốn ngồi ngang hàng với các nàng vậy?
Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, khom người cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết ra mắt sư tỷ”.
"Sư muội khách khí”.
Hai cô gái đối mặt với nhau, trong mắt đều có chút giao lưu không giống tình cảm lắm.
Khúc Phỉ Yên mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ mị hoặc, quyến rũ đến mức tận cùng, ngoài ra còn có một ít trong sáng, sự trong sáng này khác với sự trong sáng của Vân Sương Nhi.
Vân Sương Nhi là tinh khiết như hoa sen.
Khúc Phỉ Yên lại giống như là hoa hồng không nhiễm bụi trần, có thể đỏ mà cũng có thể trắng.
Mà Chiêm Ngưng Tuyết lại lạnh lùng giống như Diệp Viên Viên, nhưng mà sự lạnh lùng của Diệp Viên Viên thuộc về tính cách nhiều hơn, nhưng sự lạnh lùng của Chiêm Ngưng Tuyết lại thuộc về khí chất.
Thời Thanh Trúc thì không giống, nhã nhặn hiền lành như thanh trúc trong núi, mang đến cho người ta cảm giác không tranh không đoạt.
Mặc dù năm cô gái có tính cách khác nhau, nhưng đều có dung mạo bất phàm, có nét đặc sắc riêng.
Mà lúc này, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết bốn mắt nhìn nhau, khí chất bất đồng va chạm, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
"Chiêm sư muội”.
Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Ta tới trước, những người này cứ giao cho ta giải quyết là được”.
Chiêm Ngưng Tuyết lại bình tĩnh nói: "Giảm bớt gánh nặng cho sư phụ thì không cần phân chia cho nhau”.
"Không sao đâu, một mình ta có thể giải quyết được”.
Khúc Phỉ Yên cười nói: "Chẳng lẽ sư muội cho rằng người làm sư tỷ như ta không so được với sư muội?"
"Không dám, chẳng qua là những người này bất kính với sư phụ, ta thấy mà trong lòng cực kỳ tức giận”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh cười nói: "Ngươi tới cũng tốt, đỡ khiến ta mất công”.Chiêm Ngưng Tuyết gật đầu một cái.Nhưng vào lúc này, một tiếng cười tủm tỉm vang lên."Hóa ra Bắc Tuyết tiên tử, Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết cực kỳ nổi tiếng lại là sư muội của Khúc Phỉ Yên ta, sớm biết như vậy, những năm nay đã sớm qua lại với nhau rồi”.Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà sư muội, người cứ ở chỗ này, để ta giải quyết là được, không cần sư muội vất vả đâu”.Nghe nói như vậy, Chiêm Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn, cau mày lại.Người phụ nữ này là ai?Khúc Phỉ Yên?Sư muội?Tần Ninh tùy tiện nói: "Đây chính là đồ đệ của sư phụ đời thứ sáu, Khúc Phỉ Yên, lát nữa sẽ nói rõ với ngươi”.Thấy Tần Ninh dịu dàng với Chiêm Ngưng Tuyết như vậy, trong lòng Khúc Phỉ Yên càng không thoải mái.Nhưng trong lòng tám vị đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương càng không thoải mái.Trong lòng ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc cũng thấy là lạ.Sao nhìn hai vị nữ đệ tử này trông giống như muốn ngồi ngang hàng với các nàng vậy?Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, khom người cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết ra mắt sư tỷ”."Sư muội khách khí”.Hai cô gái đối mặt với nhau, trong mắt đều có chút giao lưu không giống tình cảm lắm.Khúc Phỉ Yên mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ mị hoặc, quyến rũ đến mức tận cùng, ngoài ra còn có một ít trong sáng, sự trong sáng này khác với sự trong sáng của Vân Sương Nhi.Vân Sương Nhi là tinh khiết như hoa sen.Khúc Phỉ Yên lại giống như là hoa hồng không nhiễm bụi trần, có thể đỏ mà cũng có thể trắng.Mà Chiêm Ngưng Tuyết lại lạnh lùng giống như Diệp Viên Viên, nhưng mà sự lạnh lùng của Diệp Viên Viên thuộc về tính cách nhiều hơn, nhưng sự lạnh lùng của Chiêm Ngưng Tuyết lại thuộc về khí chất.Thời Thanh Trúc thì không giống, nhã nhặn hiền lành như thanh trúc trong núi, mang đến cho người ta cảm giác không tranh không đoạt.Mặc dù năm cô gái có tính cách khác nhau, nhưng đều có dung mạo bất phàm, có nét đặc sắc riêng.Mà lúc này, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết bốn mắt nhìn nhau, khí chất bất đồng va chạm, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người."Chiêm sư muội”.Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Ta tới trước, những người này cứ giao cho ta giải quyết là được”.Chiêm Ngưng Tuyết lại bình tĩnh nói: "Giảm bớt gánh nặng cho sư phụ thì không cần phân chia cho nhau”."Không sao đâu, một mình ta có thể giải quyết được”.Khúc Phỉ Yên cười nói: "Chẳng lẽ sư muội cho rằng người làm sư tỷ như ta không so được với sư muội?""Không dám, chẳng qua là những người này bất kính với sư phụ, ta thấy mà trong lòng cực kỳ tức giận”.