“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8327: "Diệp Chi Vấn?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Bóng người Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết chợt lóe, muốn đuổi theo."Đừng đuổi theo".Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Không đuổi kịp".Nghe nói như vậy, sắc mặt hai cô gái đều trầm xuống."Những người này không chừa một mống".Tần Ninh thở ra một hơi, tiếp tục nói.Sắc mặt mấy người Ô Minh Động đều tĩnh lặng.Đám người Bạch Hưng Ninh, Tiên Vô Ảnh lại hoàn toàn sợ choáng váng.Trốn! Chỉ trong phút chốc, trời đất lại hỗn loạn lần nữa.Chẳng qua là có vị cường giả Trận Tiên như Chiêm Ngưng Tuyết ở đây, những người này có thể trốn tới chỗ nào được?Chém giết vẫn tiếp tục... Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, hơi khép đôi mắt lại.Cùng lúc đó, ở một nơi cách tây vực Thương Vân Thiên hơn vạn dăm.Ba bóng người đột nhiên xuất hiện.Hai người trong đó chính là Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng, một người khác mặc một bộ hắc bào che kín thân thể.Người này vừa xuất hiện đã bỏ lại Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng.Ô Vân Bàng quát lên: "Vì sao không cứu đệ đệ muội muội ta ra?”Người đàn ông mặc áo bào đen nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, sát khí ngưng tụ, tiện tay trực tiếp cho Ô Vân Bàng một cái bạt tai.Chát! Ô Vân Bàng bị tát một cái chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng."Ngu xuẩn!"Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng mắng một tiếng, lại như ảnh hưởng đến vết thương của mình vậy, vừa quay người đã phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay bên trong tay áo bào lại đang chảy máu... Thấy một màn này, Ô Vân Nguyệt liền nói ngay: "Vân Bàng, không được vô lễ!"Lúc này Ô Vân Nguyệt mới nhìn về phía người đàn ông áo bào đen, mở miệng nói: "Tiên sinh có ổn không?"Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng nói: "Tần Ninh do bốn vị Đại Đế chuyển thế, nếu như nghĩ rằng dễ giết hắn thì đã sớm chết hàng ngàn hàng vạn lần rồi"."Hai người các ngươi tự tiện hành động, chính là tự tìm cái chết!""Các ngươi thật sự nghĩ rằng Tần Ninh để lại Ô Minh Động mấy người không giết, là vì cái gì?Không phải là vì để cho các ngươi ra tay sao?""Động cái não heo của mình mà suy nghĩ một chút đi!"Nghe thấy người đàn ông mặc áo bào đen khiển trách, Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng đều không phản bác.Người đàn ông mặc áo bào đen tiếp tục nói: "Cha ngươi đã dẫn các tộc trưởng bốn tộc Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Yểm Bạt tộc khai thông lối đi, tiếp theo có lẽ sẽ có cứu viện đến, gần đây hai người các ngươi cũng đừng gây chuyện nữa!""Tần Ninh này cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu!"Ô Vân Nguyệt liền nói ngay: "Diệp tiên sinh thì sao?"
Bóng người Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết chợt lóe, muốn đuổi theo.
"Đừng đuổi theo".
Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Không đuổi kịp".
Nghe nói như vậy, sắc mặt hai cô gái đều trầm xuống.
"Những người này không chừa một mống".
Tần Ninh thở ra một hơi, tiếp tục nói.
Sắc mặt mấy người Ô Minh Động đều tĩnh lặng.
Đám người Bạch Hưng Ninh, Tiên Vô Ảnh lại hoàn toàn sợ choáng váng.
Trốn! Chỉ trong phút chốc, trời đất lại hỗn loạn lần nữa.
Chẳng qua là có vị cường giả Trận Tiên như Chiêm Ngưng Tuyết ở đây, những người này có thể trốn tới chỗ nào được?
Chém giết vẫn tiếp tục... Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, hơi khép đôi mắt lại.
Cùng lúc đó, ở một nơi cách tây vực Thương Vân Thiên hơn vạn dăm.
Ba bóng người đột nhiên xuất hiện.
Hai người trong đó chính là Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng, một người khác mặc một bộ hắc bào che kín thân thể.
Người này vừa xuất hiện đã bỏ lại Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng.
Ô Vân Bàng quát lên: "Vì sao không cứu đệ đệ muội muội ta ra?”
Người đàn ông mặc áo bào đen nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, sát khí ngưng tụ, tiện tay trực tiếp cho Ô Vân Bàng một cái bạt tai.
Chát! Ô Vân Bàng bị tát một cái chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Ngu xuẩn!"
Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng mắng một tiếng, lại như ảnh hưởng đến vết thương của mình vậy, vừa quay người đã phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay bên trong tay áo bào lại đang chảy máu... Thấy một màn này, Ô Vân Nguyệt liền nói ngay: "Vân Bàng, không được vô lễ!"
Lúc này Ô Vân Nguyệt mới nhìn về phía người đàn ông áo bào đen, mở miệng nói: "Tiên sinh có ổn không?"
Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng nói: "Tần Ninh do bốn vị Đại Đế chuyển thế, nếu như nghĩ rằng dễ giết hắn thì đã sớm chết hàng ngàn hàng vạn lần rồi".
"Hai người các ngươi tự tiện hành động, chính là tự tìm cái chết!"
"Các ngươi thật sự nghĩ rằng Tần Ninh để lại Ô Minh Động mấy người không giết, là vì cái gì?
Không phải là vì để cho các ngươi ra tay sao?"
"Động cái não heo của mình mà suy nghĩ một chút đi!"
Nghe thấy người đàn ông mặc áo bào đen khiển trách, Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng đều không phản bác.
Người đàn ông mặc áo bào đen tiếp tục nói: "Cha ngươi đã dẫn các tộc trưởng bốn tộc Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Yểm Bạt tộc khai thông lối đi, tiếp theo có lẽ sẽ có cứu viện đến, gần đây hai người các ngươi cũng đừng gây chuyện nữa!"
"Tần Ninh này cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu!"
Ô Vân Nguyệt liền nói ngay: "Diệp tiên sinh thì sao?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Bóng người Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết chợt lóe, muốn đuổi theo."Đừng đuổi theo".Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Không đuổi kịp".Nghe nói như vậy, sắc mặt hai cô gái đều trầm xuống."Những người này không chừa một mống".Tần Ninh thở ra một hơi, tiếp tục nói.Sắc mặt mấy người Ô Minh Động đều tĩnh lặng.Đám người Bạch Hưng Ninh, Tiên Vô Ảnh lại hoàn toàn sợ choáng váng.Trốn! Chỉ trong phút chốc, trời đất lại hỗn loạn lần nữa.Chẳng qua là có vị cường giả Trận Tiên như Chiêm Ngưng Tuyết ở đây, những người này có thể trốn tới chỗ nào được?Chém giết vẫn tiếp tục... Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, hơi khép đôi mắt lại.Cùng lúc đó, ở một nơi cách tây vực Thương Vân Thiên hơn vạn dăm.Ba bóng người đột nhiên xuất hiện.Hai người trong đó chính là Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng, một người khác mặc một bộ hắc bào che kín thân thể.Người này vừa xuất hiện đã bỏ lại Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng.Ô Vân Bàng quát lên: "Vì sao không cứu đệ đệ muội muội ta ra?”Người đàn ông mặc áo bào đen nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, sát khí ngưng tụ, tiện tay trực tiếp cho Ô Vân Bàng một cái bạt tai.Chát! Ô Vân Bàng bị tát một cái chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng."Ngu xuẩn!"Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng mắng một tiếng, lại như ảnh hưởng đến vết thương của mình vậy, vừa quay người đã phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay bên trong tay áo bào lại đang chảy máu... Thấy một màn này, Ô Vân Nguyệt liền nói ngay: "Vân Bàng, không được vô lễ!"Lúc này Ô Vân Nguyệt mới nhìn về phía người đàn ông áo bào đen, mở miệng nói: "Tiên sinh có ổn không?"Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng nói: "Tần Ninh do bốn vị Đại Đế chuyển thế, nếu như nghĩ rằng dễ giết hắn thì đã sớm chết hàng ngàn hàng vạn lần rồi"."Hai người các ngươi tự tiện hành động, chính là tự tìm cái chết!""Các ngươi thật sự nghĩ rằng Tần Ninh để lại Ô Minh Động mấy người không giết, là vì cái gì?Không phải là vì để cho các ngươi ra tay sao?""Động cái não heo của mình mà suy nghĩ một chút đi!"Nghe thấy người đàn ông mặc áo bào đen khiển trách, Ô Vân Nguyệt và Ô Vân Bàng đều không phản bác.Người đàn ông mặc áo bào đen tiếp tục nói: "Cha ngươi đã dẫn các tộc trưởng bốn tộc Huyết Bạt tộc, Sơn Bạt tộc, Linh Bạt tộc, Yểm Bạt tộc khai thông lối đi, tiếp theo có lẽ sẽ có cứu viện đến, gần đây hai người các ngươi cũng đừng gây chuyện nữa!""Tần Ninh này cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu!"Ô Vân Nguyệt liền nói ngay: "Diệp tiên sinh thì sao?"