“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8507: "Cút về đây".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thật lâu sau, mọi thứ trở về với yên tĩnh, chỉ thấy ba bóng người đang đứng ở phía trước.Tần Ninh nhìn về phía ba bóng người kia, đứng sững như trời trồng.Ở đằng sau, ba người Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn cũng trợn mắt há mồm.Trong ba nữ tử, người ở giữa mặc váy đầm dài chấm đất màu trắng, trên vạt áo rộng thêu hoa văn màu đỏ và xanh, trên cánh tay khoác một dải lụa màu tím khói dài khoảng mười thước.Vòng eo thon thả của đối phương buộc một chiếc đai lưng thổ cẩm màu ngọc bích viền tím.Mái tóc đen nhánh được buộc lên bằng một sợi ruy băng màu tím nhạt, vài sợi tóc thanh nhã rủ xuống hai vai làm tôn lên làn da trắng ngần tưởng chừng chỉ cần búng một cái là rách da.Mặt không hề tô son điểm phấn nhưng lại tinh tế và tuyệt vời đến mức khiến người ta cảm thấy... không dám xâm phạm như thần nữ vậy.Tuổi tác của người ấy trông không quá hai mươi tám tuổi nhưng đôi mắt lại gợi cho người người ta ấn tượng chúng đã nhuốm màu thời gian dài vô tận.Bên trái nữ tử ở giữa là một nữ tử trông có vẻ trẻ hơn, cũng có dung mạo khiến người ta khó thở. Người đó mặc bộ váy sam khéo léo mà đoan trang. Tuy nữ tử ở giữa đẹp tuyệt trần nhưng lại toát lên sự lạnh lẽo đẩy người ta ra thật xa, còn nữ tử này thì toát lên vẻ đẹp điềm tĩnh làm người ta xốn xang một cách lạ lùng.Nữ tử bên phải thì dáng người yểu điệu, có thêm vài phần hoạt bát và thanh tú, mặc váy sam màu xanh ngọc trông cực kỳ năng động và đáng yêu.Ba nữ tử này đi cùng nhau thật sự đã khiến cho vùng đất sụp đổ, tan nát này trở nên rạng rỡ, đẹp đẽ hơn.Cho dù trai thẳng như Thạch Cảm Đương cũng thấy ba người đẹp tuyệt vời.Khúc Phỉ Yên tự nhân bản thân là người có sắc đẹp không ai bằng, tuy nhóm Chiêm Ngưng Tuyết, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi đều thuộc dạng tuyệt sắc nhưng mỗi người đều có khí chất riêng, không ai thua ai.Nhưng trước mắt, khi nhìn nữ tử ở giữa, Khúc Phỉ Yên lại thấp thoáng cảm thấy tự ti, mặc cảm.Không bàn đến ngoại hình, chỉ riêng khí chất thôi thì nữ tử ở giữa đã hoàn toàn áp đảo nàng rồi! Lúc này, Tần Ninh đứng cách ba nữ tử mười trượng, ngây ra như phỗng nhìn bọn họ.Hắn nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt rơi vào nữ tử ở giữa, gãi mặt, cúi đầu xuống, run rẩy nói: "Mẹ, sao mẹ lại...", bốp! Tuy nhiên, Tần Ninh chưa kịp nói xong thì nữ tử ở giữa đã bước ra khỏi thân cây rồi phất tay một cái, Tần Ninh bị tát bay ra mười mấy dặm."Cút về đây".Không lâu sau, Tần Ninh quay về với gò má sưng phù.Nữ tử váy trắng một lần nữa ra tay, lần này là một loạt cú tát liên hoàn. Tiếng bốp bốp bốp vang lên, Tần Ninh bị vả lăn quay ra đất, nửa người chôn vào trong đất.Thấy cảnh này, ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Viễn quên béng chuyện phải xông ra cản, đứng sững như trời trồng.Trước đây bọn họ đã được một phen sang chấn khi thấy Tạ Thanh đánh Tần Ninh một trận tơi tả rồi.Còn bây giờ, thấy nữ tử xinh đẹp nhường này đánh Tần Ninh tơi bời như thế, họ chết lặng.
Thật lâu sau, mọi thứ trở về với yên tĩnh, chỉ thấy ba bóng người đang đứng ở phía trước.
Tần Ninh nhìn về phía ba bóng người kia, đứng sững như trời trồng.
Ở đằng sau, ba người Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn cũng trợn mắt há mồm.
Trong ba nữ tử, người ở giữa mặc váy đầm dài chấm đất màu trắng, trên vạt áo rộng thêu hoa văn màu đỏ và xanh, trên cánh tay khoác một dải lụa màu tím khói dài khoảng mười thước.
Vòng eo thon thả của đối phương buộc một chiếc đai lưng thổ cẩm màu ngọc bích viền tím.
Mái tóc đen nhánh được buộc lên bằng một sợi ruy băng màu tím nhạt, vài sợi tóc thanh nhã rủ xuống hai vai làm tôn lên làn da trắng ngần tưởng chừng chỉ cần búng một cái là rách da.
Mặt không hề tô son điểm phấn nhưng lại tinh tế và tuyệt vời đến mức khiến người ta cảm thấy... không dám xâm phạm như thần nữ vậy.
Tuổi tác của người ấy trông không quá hai mươi tám tuổi nhưng đôi mắt lại gợi cho người người ta ấn tượng chúng đã nhuốm màu thời gian dài vô tận.
Bên trái nữ tử ở giữa là một nữ tử trông có vẻ trẻ hơn, cũng có dung mạo khiến người ta khó thở. Người đó mặc bộ váy sam khéo léo mà đoan trang. Tuy nữ tử ở giữa đẹp tuyệt trần nhưng lại toát lên sự lạnh lẽo đẩy người ta ra thật xa, còn nữ tử này thì toát lên vẻ đẹp điềm tĩnh làm người ta xốn xang một cách lạ lùng.
Nữ tử bên phải thì dáng người yểu điệu, có thêm vài phần hoạt bát và thanh tú, mặc váy sam màu xanh ngọc trông cực kỳ năng động và đáng yêu.
Ba nữ tử này đi cùng nhau thật sự đã khiến cho vùng đất sụp đổ, tan nát này trở nên rạng rỡ, đẹp đẽ hơn.
Cho dù trai thẳng như Thạch Cảm Đương cũng thấy ba người đẹp tuyệt vời.
Khúc Phỉ Yên tự nhân bản thân là người có sắc đẹp không ai bằng, tuy nhóm Chiêm Ngưng Tuyết, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi đều thuộc dạng tuyệt sắc nhưng mỗi người đều có khí chất riêng, không ai thua ai.
Nhưng trước mắt, khi nhìn nữ tử ở giữa, Khúc Phỉ Yên lại thấp thoáng cảm thấy tự ti, mặc cảm.
Không bàn đến ngoại hình, chỉ riêng khí chất thôi thì nữ tử ở giữa đã hoàn toàn áp đảo nàng rồi! Lúc này, Tần Ninh đứng cách ba nữ tử mười trượng, ngây ra như phỗng nhìn bọn họ.
Hắn nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt rơi vào nữ tử ở giữa, gãi mặt, cúi đầu xuống, run rẩy nói: "Mẹ, sao mẹ lại...", bốp! Tuy nhiên, Tần Ninh chưa kịp nói xong thì nữ tử ở giữa đã bước ra khỏi thân cây rồi phất tay một cái, Tần Ninh bị tát bay ra mười mấy dặm.
"Cút về đây".
Không lâu sau, Tần Ninh quay về với gò má sưng phù.
Nữ tử váy trắng một lần nữa ra tay, lần này là một loạt cú tát liên hoàn. Tiếng bốp bốp bốp vang lên, Tần Ninh bị vả lăn quay ra đất, nửa người chôn vào trong đất.
Thấy cảnh này, ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Viễn quên béng chuyện phải xông ra cản, đứng sững như trời trồng.
Trước đây bọn họ đã được một phen sang chấn khi thấy Tạ Thanh đánh Tần Ninh một trận tơi tả rồi.
Còn bây giờ, thấy nữ tử xinh đẹp nhường này đánh Tần Ninh tơi bời như thế, họ chết lặng.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thật lâu sau, mọi thứ trở về với yên tĩnh, chỉ thấy ba bóng người đang đứng ở phía trước.Tần Ninh nhìn về phía ba bóng người kia, đứng sững như trời trồng.Ở đằng sau, ba người Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn cũng trợn mắt há mồm.Trong ba nữ tử, người ở giữa mặc váy đầm dài chấm đất màu trắng, trên vạt áo rộng thêu hoa văn màu đỏ và xanh, trên cánh tay khoác một dải lụa màu tím khói dài khoảng mười thước.Vòng eo thon thả của đối phương buộc một chiếc đai lưng thổ cẩm màu ngọc bích viền tím.Mái tóc đen nhánh được buộc lên bằng một sợi ruy băng màu tím nhạt, vài sợi tóc thanh nhã rủ xuống hai vai làm tôn lên làn da trắng ngần tưởng chừng chỉ cần búng một cái là rách da.Mặt không hề tô son điểm phấn nhưng lại tinh tế và tuyệt vời đến mức khiến người ta cảm thấy... không dám xâm phạm như thần nữ vậy.Tuổi tác của người ấy trông không quá hai mươi tám tuổi nhưng đôi mắt lại gợi cho người người ta ấn tượng chúng đã nhuốm màu thời gian dài vô tận.Bên trái nữ tử ở giữa là một nữ tử trông có vẻ trẻ hơn, cũng có dung mạo khiến người ta khó thở. Người đó mặc bộ váy sam khéo léo mà đoan trang. Tuy nữ tử ở giữa đẹp tuyệt trần nhưng lại toát lên sự lạnh lẽo đẩy người ta ra thật xa, còn nữ tử này thì toát lên vẻ đẹp điềm tĩnh làm người ta xốn xang một cách lạ lùng.Nữ tử bên phải thì dáng người yểu điệu, có thêm vài phần hoạt bát và thanh tú, mặc váy sam màu xanh ngọc trông cực kỳ năng động và đáng yêu.Ba nữ tử này đi cùng nhau thật sự đã khiến cho vùng đất sụp đổ, tan nát này trở nên rạng rỡ, đẹp đẽ hơn.Cho dù trai thẳng như Thạch Cảm Đương cũng thấy ba người đẹp tuyệt vời.Khúc Phỉ Yên tự nhân bản thân là người có sắc đẹp không ai bằng, tuy nhóm Chiêm Ngưng Tuyết, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi đều thuộc dạng tuyệt sắc nhưng mỗi người đều có khí chất riêng, không ai thua ai.Nhưng trước mắt, khi nhìn nữ tử ở giữa, Khúc Phỉ Yên lại thấp thoáng cảm thấy tự ti, mặc cảm.Không bàn đến ngoại hình, chỉ riêng khí chất thôi thì nữ tử ở giữa đã hoàn toàn áp đảo nàng rồi! Lúc này, Tần Ninh đứng cách ba nữ tử mười trượng, ngây ra như phỗng nhìn bọn họ.Hắn nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt rơi vào nữ tử ở giữa, gãi mặt, cúi đầu xuống, run rẩy nói: "Mẹ, sao mẹ lại...", bốp! Tuy nhiên, Tần Ninh chưa kịp nói xong thì nữ tử ở giữa đã bước ra khỏi thân cây rồi phất tay một cái, Tần Ninh bị tát bay ra mười mấy dặm."Cút về đây".Không lâu sau, Tần Ninh quay về với gò má sưng phù.Nữ tử váy trắng một lần nữa ra tay, lần này là một loạt cú tát liên hoàn. Tiếng bốp bốp bốp vang lên, Tần Ninh bị vả lăn quay ra đất, nửa người chôn vào trong đất.Thấy cảnh này, ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Viễn quên béng chuyện phải xông ra cản, đứng sững như trời trồng.Trước đây bọn họ đã được một phen sang chấn khi thấy Tạ Thanh đánh Tần Ninh một trận tơi tả rồi.Còn bây giờ, thấy nữ tử xinh đẹp nhường này đánh Tần Ninh tơi bời như thế, họ chết lặng.