“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8510: Giải quyết xong rồi!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Cha con cũng giúp con đấy ạ!"Tần Ninh nói ngay: "Hình như ở ngoại vực cha sống tốt lắm, đi chỗ này chỗ nọ, con có gặp ông ấy hai lần, lần nào trông ông ấy cũng thong dong lắm!""Vậy à?"Tần Mộng Dao lạnh lùng hỏi: "Có tìm mẹ cho con không?""Con không biết nữa, nhìn kiểu của ông ấy không khéo có cũng nên"."Hừ!"Tần Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, băng sương hiện lên đại địa đổ nát xung quanh... Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ biết thở dài thườn thượt một cách bất đắc dĩ.Lão cha à, người không san sẻ lửa giận của mẹ với con thì sao mà được, đúng không?Làm cha thì phải chịu thiệt thòi một chút!"Chàng ấy dám!"Tần Mộng Dao lập tức nói: "Ta thấy cha con không phải thong dong gì đâu, biết đâu được lại bị người ta truy đuổi chạy khắp thế giới cũng nên!"Tần Ninh không dám nói gì.Nhìn về phía Mục Tử Huyên ở bên cạnh, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Thất muội, nhiều năm không gặp, muội càng ngày càng xinh ra. Khi nào về, ca sẽ tìm cho muội một lang quân như ý nhé!"Mục Tử Huyên chắp tay ra sau lưng, cúi người nhoẻn môi cười: "Muội không cần đại ca tìm đâu, đại ca tự lo cho bản thân đi thì hơn!""Con bé này...", Mục Tử Huyên lém lỉnh lè lưỡi.Tần Ninh lại nhìn sang Tạ Y Tuyền ở bên kia, đứng dậy đi tới trước mặt cô ấy rồi nhẹ nhàng vuốt ve vài lọn tóc của Tạ Y Tuyền, cười hỏi: "Mấy năm qua nàng có khỏe không?"Tạ Y Tuyền làm mặt lạnh, không trả lời."Tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ ta trở về nhé".Tần Ninh mỉm cười hứa hẹn: "Đến lúc đó, ta sẽ dẫn nàng đi thăm thú thiên địa ngoài kia!"Nhìn đôi mắt ôn hòa của Tần Ninh, cuối cùng Tạ Y Tuyền vẫn không tỏ ra lạnh nhạt được, nói với giọng ai oán: "Khi nào về?""Sắp rồi, sắp rồi...", Tần Ninh cầm lấy hai tay của Tạ Y Tuyền, cười bảo: “Yên tâm chờ ta nhé, ta không sao đâu”.“Ừm…”, Tần Ninh vòng hai tay ôm lấy Tạ Y Tuyền, an ủi: "Đừng lo...", so ra thì, vì tính tình Tần Mộng Dao lạnh lùng sẵn có, cộng thêm bà xuất thân từ dòng dõi Băng Hoàng của thần tộc Băng Hoàng nên cho người ta cảm giác rất thanh cao và băng giá.Còn Tạ Y Tuyền là người điềm tĩnh, chẳng qua do ở bên Tần Mộng Dao đã lâu nên lúc nào cũng vờ như thanh cao và băng giá theo.Thế nhưng Tần Ninh biết vị phu nhân này của mình hay nói năng chua ngoa vậy thôi chứ thực chất rất dễ mềm lòng, hay nói chính xác hơn còn chẳng phải là chua ngoa.Giải quyết xong rồi!"Ta đã cho con đứng lên chưa?"Có điều, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.Tần Ninh thành thật quỳ lại.

"Cha con cũng giúp con đấy ạ!"

Tần Ninh nói ngay: "Hình như ở ngoại vực cha sống tốt lắm, đi chỗ này chỗ nọ, con có gặp ông ấy hai lần, lần nào trông ông ấy cũng thong dong lắm!"

"Vậy à?"

Tần Mộng Dao lạnh lùng hỏi: "Có tìm mẹ cho con không?"

"Con không biết nữa, nhìn kiểu của ông ấy không khéo có cũng nên".

"Hừ!"

Tần Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, băng sương hiện lên đại địa đổ nát xung quanh... Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ biết thở dài thườn thượt một cách bất đắc dĩ.

Lão cha à, người không san sẻ lửa giận của mẹ với con thì sao mà được, đúng không?

Làm cha thì phải chịu thiệt thòi một chút!

"Chàng ấy dám!"

Tần Mộng Dao lập tức nói: "Ta thấy cha con không phải thong dong gì đâu, biết đâu được lại bị người ta truy đuổi chạy khắp thế giới cũng nên!"

Tần Ninh không dám nói gì.

Nhìn về phía Mục Tử Huyên ở bên cạnh, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Thất muội, nhiều năm không gặp, muội càng ngày càng xinh ra. Khi nào về, ca sẽ tìm cho muội một lang quân như ý nhé!"

Mục Tử Huyên chắp tay ra sau lưng, cúi người nhoẻn môi cười: "Muội không cần đại ca tìm đâu, đại ca tự lo cho bản thân đi thì hơn!"

"Con bé này...", Mục Tử Huyên lém lỉnh lè lưỡi.

Tần Ninh lại nhìn sang Tạ Y Tuyền ở bên kia, đứng dậy đi tới trước mặt cô ấy rồi nhẹ nhàng vuốt ve vài lọn tóc của Tạ Y Tuyền, cười hỏi: "Mấy năm qua nàng có khỏe không?"

Tạ Y Tuyền làm mặt lạnh, không trả lời.

"Tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ ta trở về nhé".

Tần Ninh mỉm cười hứa hẹn: "Đến lúc đó, ta sẽ dẫn nàng đi thăm thú thiên địa ngoài kia!"

Nhìn đôi mắt ôn hòa của Tần Ninh, cuối cùng Tạ Y Tuyền vẫn không tỏ ra lạnh nhạt được, nói với giọng ai oán: "Khi nào về?"

"Sắp rồi, sắp rồi...", Tần Ninh cầm lấy hai tay của Tạ Y Tuyền, cười bảo: “Yên tâm chờ ta nhé, ta không sao đâu”.

“Ừm…”, Tần Ninh vòng hai tay ôm lấy Tạ Y Tuyền, an ủi: "Đừng lo...", so ra thì, vì tính tình Tần Mộng Dao lạnh lùng sẵn có, cộng thêm bà xuất thân từ dòng dõi Băng Hoàng của thần tộc Băng Hoàng nên cho người ta cảm giác rất thanh cao và băng giá.

Còn Tạ Y Tuyền là người điềm tĩnh, chẳng qua do ở bên Tần Mộng Dao đã lâu nên lúc nào cũng vờ như thanh cao và băng giá theo.

Thế nhưng Tần Ninh biết vị phu nhân này của mình hay nói năng chua ngoa vậy thôi chứ thực chất rất dễ mềm lòng, hay nói chính xác hơn còn chẳng phải là chua ngoa.

Giải quyết xong rồi!

"Ta đã cho con đứng lên chưa?"

Có điều, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.

Tần Ninh thành thật quỳ lại.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Cha con cũng giúp con đấy ạ!"Tần Ninh nói ngay: "Hình như ở ngoại vực cha sống tốt lắm, đi chỗ này chỗ nọ, con có gặp ông ấy hai lần, lần nào trông ông ấy cũng thong dong lắm!""Vậy à?"Tần Mộng Dao lạnh lùng hỏi: "Có tìm mẹ cho con không?""Con không biết nữa, nhìn kiểu của ông ấy không khéo có cũng nên"."Hừ!"Tần Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, băng sương hiện lên đại địa đổ nát xung quanh... Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ biết thở dài thườn thượt một cách bất đắc dĩ.Lão cha à, người không san sẻ lửa giận của mẹ với con thì sao mà được, đúng không?Làm cha thì phải chịu thiệt thòi một chút!"Chàng ấy dám!"Tần Mộng Dao lập tức nói: "Ta thấy cha con không phải thong dong gì đâu, biết đâu được lại bị người ta truy đuổi chạy khắp thế giới cũng nên!"Tần Ninh không dám nói gì.Nhìn về phía Mục Tử Huyên ở bên cạnh, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Thất muội, nhiều năm không gặp, muội càng ngày càng xinh ra. Khi nào về, ca sẽ tìm cho muội một lang quân như ý nhé!"Mục Tử Huyên chắp tay ra sau lưng, cúi người nhoẻn môi cười: "Muội không cần đại ca tìm đâu, đại ca tự lo cho bản thân đi thì hơn!""Con bé này...", Mục Tử Huyên lém lỉnh lè lưỡi.Tần Ninh lại nhìn sang Tạ Y Tuyền ở bên kia, đứng dậy đi tới trước mặt cô ấy rồi nhẹ nhàng vuốt ve vài lọn tóc của Tạ Y Tuyền, cười hỏi: "Mấy năm qua nàng có khỏe không?"Tạ Y Tuyền làm mặt lạnh, không trả lời."Tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ ta trở về nhé".Tần Ninh mỉm cười hứa hẹn: "Đến lúc đó, ta sẽ dẫn nàng đi thăm thú thiên địa ngoài kia!"Nhìn đôi mắt ôn hòa của Tần Ninh, cuối cùng Tạ Y Tuyền vẫn không tỏ ra lạnh nhạt được, nói với giọng ai oán: "Khi nào về?""Sắp rồi, sắp rồi...", Tần Ninh cầm lấy hai tay của Tạ Y Tuyền, cười bảo: “Yên tâm chờ ta nhé, ta không sao đâu”.“Ừm…”, Tần Ninh vòng hai tay ôm lấy Tạ Y Tuyền, an ủi: "Đừng lo...", so ra thì, vì tính tình Tần Mộng Dao lạnh lùng sẵn có, cộng thêm bà xuất thân từ dòng dõi Băng Hoàng của thần tộc Băng Hoàng nên cho người ta cảm giác rất thanh cao và băng giá.Còn Tạ Y Tuyền là người điềm tĩnh, chẳng qua do ở bên Tần Mộng Dao đã lâu nên lúc nào cũng vờ như thanh cao và băng giá theo.Thế nhưng Tần Ninh biết vị phu nhân này của mình hay nói năng chua ngoa vậy thôi chứ thực chất rất dễ mềm lòng, hay nói chính xác hơn còn chẳng phải là chua ngoa.Giải quyết xong rồi!"Ta đã cho con đứng lên chưa?"Có điều, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.Tần Ninh thành thật quỳ lại.

Chương 8510: Giải quyết xong rồi!