“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8524: "Từ nay về sau ngươi đừng gọi sư tôn nữa!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh có dự cảm không lành."Nhiều năm qua, đến tận trong mơ Yên Nhi cũng muốn sống cùng với sư tôn thật hạnh phúc"."Bây giờ cũng hạnh phúc đấy thôi!""Nhưng con có thể làm sư tôn hạnh phúc hơn mà"."Yên Nhi à, ngươi tỉnh táo lại đi..." "Con đang rất tỉnh táo...", Khúc Phỉ Yên vung tay lên, những dải khăn lụa trải đầy ra, chúng trói hai tay và hai chân Tần Ninh lại, vững vàng trói hắn vào giường.Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm cởi đồ Tần Ninh ra rồi trút váy sam của mình xuống..."Sư tôn, người không muốn sao?""Không muốn!""Nhưng cơ thể của người đã bán đứng người rồi!""...", một đêm trôi qua trong tĩnh lặng.Sáng sớm hôm sau, Khúc Phỉ Yên mơ màng tỉnh lại, trên gương mặt xinh đẹp ẩn chứa sự rạng rỡ kỳ lạ.Bên cạnh là Tần Ninh với khuôn mặt uể oải vô cùng, dáng vẻ như không thiết sống nữa."A!"Khúc Phỉ Yên trần truồng đột nhiên bật dậy, nhìn về phía Tần Ninh, ngạc nhiên hỏi: "Sư tôn, người sao vậy?""Ta...", Tần Ninh giơ tay lên, thoi thóp khiển trách: "Ngươi muốn hại chết ta à!"Khúc Phỉ Yên nằm sấp trên người Tần Ninh, bất mãn nói: "Chỉ là làm chuyện giường chiếu thôi mà, con nghe sư huynh nói sư tôn giỏi lắm đó".Tần Ninh càng không nói nên lời."Ngươi... Cho dù ngươi muốn cưỡng bức ta... thì cũng phải nghĩ tới thân thể xương cốt già cỗi bây giờ của sư tôn chứ?"Mình mẩy Tần Ninh chẳng còn chút sức nào, hắn uể oải than vãn: "Bảy lần! Bộ ngươi tưởng bây giờ sư tôn là thần hả?"Khúc Phỉ Yên cười ranh mãnh: "Con không cần biết".Dứt lời, Khúc Phỉ Yên mặc váy sam vào, nhẹ nhàng bay tung tăng trong đại điện tựa một con bươm bướm nhẹ bẫng.Quay đầu lại cười, nhìn Tần Ninh đang nằm trên giường nhỏ, Khúc Phỉ Yên nói tiếp: "Con mặc kệ sư tôn không thích con. Từ hôm nay trở đi, con chính là người phụ nữ của sư tôn, người không phản đối được đâu".Tần Ninh cười cay đắng.Cái này là lợi dụng lúc người ta bị bệnh muốn lấy mạng người ta rồi!"Từ nay về sau ngươi đừng gọi sư tôn nữa!"Hắn vừa dứt lời thì bóng người Khúc Phỉ Yên lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh, vui vẻ hỏi: "Thế gọi gì ạ?""Ninh ca ca?""Ninh lang?""Hay là phu quân?"Khúc Phỉ Yên vô cùng mừng rỡ.
Tần Ninh có dự cảm không lành.
"Nhiều năm qua, đến tận trong mơ Yên Nhi cũng muốn sống cùng với sư tôn thật hạnh phúc".
"Bây giờ cũng hạnh phúc đấy thôi!"
"Nhưng con có thể làm sư tôn hạnh phúc hơn mà".
"Yên Nhi à, ngươi tỉnh táo lại đi..." "Con đang rất tỉnh táo...", Khúc Phỉ Yên vung tay lên, những dải khăn lụa trải đầy ra, chúng trói hai tay và hai chân Tần Ninh lại, vững vàng trói hắn vào giường.
Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm cởi đồ Tần Ninh ra rồi trút váy sam của mình xuống...
"Sư tôn, người không muốn sao?"
"Không muốn!"
"Nhưng cơ thể của người đã bán đứng người rồi!"
"...", một đêm trôi qua trong tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau, Khúc Phỉ Yên mơ màng tỉnh lại, trên gương mặt xinh đẹp ẩn chứa sự rạng rỡ kỳ lạ.
Bên cạnh là Tần Ninh với khuôn mặt uể oải vô cùng, dáng vẻ như không thiết sống nữa.
"A!"
Khúc Phỉ Yên trần truồng đột nhiên bật dậy, nhìn về phía Tần Ninh, ngạc nhiên hỏi: "Sư tôn, người sao vậy?"
"Ta...", Tần Ninh giơ tay lên, thoi thóp khiển trách: "Ngươi muốn hại chết ta à!"
Khúc Phỉ Yên nằm sấp trên người Tần Ninh, bất mãn nói: "Chỉ là làm chuyện giường chiếu thôi mà, con nghe sư huynh nói sư tôn giỏi lắm đó".
Tần Ninh càng không nói nên lời.
"Ngươi... Cho dù ngươi muốn cưỡng bức ta... thì cũng phải nghĩ tới thân thể xương cốt già cỗi bây giờ của sư tôn chứ?"
Mình mẩy Tần Ninh chẳng còn chút sức nào, hắn uể oải than vãn: "Bảy lần! Bộ ngươi tưởng bây giờ sư tôn là thần hả?"
Khúc Phỉ Yên cười ranh mãnh: "Con không cần biết".
Dứt lời, Khúc Phỉ Yên mặc váy sam vào, nhẹ nhàng bay tung tăng trong đại điện tựa một con bươm bướm nhẹ bẫng.
Quay đầu lại cười, nhìn Tần Ninh đang nằm trên giường nhỏ, Khúc Phỉ Yên nói tiếp: "Con mặc kệ sư tôn không thích con. Từ hôm nay trở đi, con chính là người phụ nữ của sư tôn, người không phản đối được đâu".
Tần Ninh cười cay đắng.
Cái này là lợi dụng lúc người ta bị bệnh muốn lấy mạng người ta rồi!
"Từ nay về sau ngươi đừng gọi sư tôn nữa!"
Hắn vừa dứt lời thì bóng người Khúc Phỉ Yên lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh, vui vẻ hỏi: "Thế gọi gì ạ?"
"Ninh ca ca?"
"Ninh lang?"
"Hay là phu quân?"
Khúc Phỉ Yên vô cùng mừng rỡ.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh có dự cảm không lành."Nhiều năm qua, đến tận trong mơ Yên Nhi cũng muốn sống cùng với sư tôn thật hạnh phúc"."Bây giờ cũng hạnh phúc đấy thôi!""Nhưng con có thể làm sư tôn hạnh phúc hơn mà"."Yên Nhi à, ngươi tỉnh táo lại đi..." "Con đang rất tỉnh táo...", Khúc Phỉ Yên vung tay lên, những dải khăn lụa trải đầy ra, chúng trói hai tay và hai chân Tần Ninh lại, vững vàng trói hắn vào giường.Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm cởi đồ Tần Ninh ra rồi trút váy sam của mình xuống..."Sư tôn, người không muốn sao?""Không muốn!""Nhưng cơ thể của người đã bán đứng người rồi!""...", một đêm trôi qua trong tĩnh lặng.Sáng sớm hôm sau, Khúc Phỉ Yên mơ màng tỉnh lại, trên gương mặt xinh đẹp ẩn chứa sự rạng rỡ kỳ lạ.Bên cạnh là Tần Ninh với khuôn mặt uể oải vô cùng, dáng vẻ như không thiết sống nữa."A!"Khúc Phỉ Yên trần truồng đột nhiên bật dậy, nhìn về phía Tần Ninh, ngạc nhiên hỏi: "Sư tôn, người sao vậy?""Ta...", Tần Ninh giơ tay lên, thoi thóp khiển trách: "Ngươi muốn hại chết ta à!"Khúc Phỉ Yên nằm sấp trên người Tần Ninh, bất mãn nói: "Chỉ là làm chuyện giường chiếu thôi mà, con nghe sư huynh nói sư tôn giỏi lắm đó".Tần Ninh càng không nói nên lời."Ngươi... Cho dù ngươi muốn cưỡng bức ta... thì cũng phải nghĩ tới thân thể xương cốt già cỗi bây giờ của sư tôn chứ?"Mình mẩy Tần Ninh chẳng còn chút sức nào, hắn uể oải than vãn: "Bảy lần! Bộ ngươi tưởng bây giờ sư tôn là thần hả?"Khúc Phỉ Yên cười ranh mãnh: "Con không cần biết".Dứt lời, Khúc Phỉ Yên mặc váy sam vào, nhẹ nhàng bay tung tăng trong đại điện tựa một con bươm bướm nhẹ bẫng.Quay đầu lại cười, nhìn Tần Ninh đang nằm trên giường nhỏ, Khúc Phỉ Yên nói tiếp: "Con mặc kệ sư tôn không thích con. Từ hôm nay trở đi, con chính là người phụ nữ của sư tôn, người không phản đối được đâu".Tần Ninh cười cay đắng.Cái này là lợi dụng lúc người ta bị bệnh muốn lấy mạng người ta rồi!"Từ nay về sau ngươi đừng gọi sư tôn nữa!"Hắn vừa dứt lời thì bóng người Khúc Phỉ Yên lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh, vui vẻ hỏi: "Thế gọi gì ạ?""Ninh ca ca?""Ninh lang?""Hay là phu quân?"Khúc Phỉ Yên vô cùng mừng rỡ.