“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8570: "Chó ngu!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngoài Thanh Viêm Tông, tại đỉnh núi, Tần Ninh ngồi xuống, quan sát trận chiến."Ngươi chưa ra tay sao?Sợ rằng Thanh Viêm Tông phải diệt tông...", "Không cần vội".Tần Ninh cười đáp: "Hiện tại còn chưa đâu vào đâu mà?Nếu nhà họ Cố đánh tới cửa, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu Thanh Viên Tông không có chuẩn bị cách ứng phó nào thì cũng quá tệ rồi".Lòng Ngọc Ngâm Tuyết tràn đầy tò mò.Tên Tần Ninh này... nào có đạo lý sư phụ chứng kiến từng chút từng chút cơ nghiệp của đồ đệ nhà mình tích góp dần dần tan vỡ.Thế tới của nhà họ Cố ào ào, có hơn một ngàn lính tinh nhuệ đánh đến đây, Thanh Viêm Tông vào thế khó rồi! Gào gào... đúng lúc này, trong Thanh Viêm Tông truyền tới một tiếng sói tru.Không! Không phải là tiếng sói tru, hình như là... tiếng chó kêu! Theo tiếng huýt sáo vang lên, thấy từng con nguyên thú ùn ùn kéo từ trong Thanh Viêm Tông chạy ra.Mỗi một con nguyên thú đều có thân hình lớn cả trăm trượng, vạm vỡ như núi, sát khí ngùn ngụt."Ha ha ha...", một tiếng cười to vô cùng kiêu ngạo truyền khắp trong ngoài Thanh Viêm Tông."Ôn tông chủ!""Ôn tông chủ!"Rất nhiều người nhìn thấy một con Phệ Thiên Giảo cao lớn, bộ lông cả người màu rám nắng đung đưa trong gió, trông nó như chó nhưng lại rất uy nghiêm.Trên lưng nó, Ôn Hiến Chi khoanh tay đứng đó, cười to nói: "Ôn Hiến Chi đến đây!"Ôn Hiến Chi nhìn thoáng qua bốn phía, nói: "Đệ tử Thanh Viêm Tông không cần sợ!""Ta đã khống chế mấy trăm con nguyên thú cảnh giới Vô Ngã, hơn mười con thiên nguyên thú cấp bậc Biến Cảnh đến đây trợ trận".Trợ trận sao?Người không phải là tông chủ Thanh Viêm Tông à?Sao lại bảo đó là trợ trận! Ôn Hiến Chi nói tiếp: "Không cần phải lo, đám người nhà họ Cố đến đây chỉ có đến mà không có về!""Giết cho ta!"Ôn Hiến Chi dứt lời, từng con nguyên thú, thiên nguyên thú anh dũng xông lên.Ngay sau lời nói ấy, hắn ta lảo đảo, ngã xuống từ trên người Phệ Thiên Giảo, rầm, hắn ta ngã ầm xuống đất, bụi bay đầy trời."Chó ngu!"Ôn Hiến Chi đứng dậy, mắng: "Ngươi muốn chết hả".Phệ Thiên Giảo bĩu môi, éo thèm quan tâm.Ngươi nghĩ mình là Tần Ninh hả?Muốn ra oai trên người ông hả?Cùng lúc đó, Tần Ninh đang ở trên đỉnh núi nơi xa xa, thấy cảnh đó không khỏi nở nụ cười.Ôn Hiến Chi.

Ngoài Thanh Viêm Tông, tại đỉnh núi, Tần Ninh ngồi xuống, quan sát trận chiến.

"Ngươi chưa ra tay sao?

Sợ rằng Thanh Viêm Tông phải diệt tông...", "Không cần vội".

Tần Ninh cười đáp: "Hiện tại còn chưa đâu vào đâu mà?

Nếu nhà họ Cố đánh tới cửa, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu Thanh Viên Tông không có chuẩn bị cách ứng phó nào thì cũng quá tệ rồi".

Lòng Ngọc Ngâm Tuyết tràn đầy tò mò.

Tên Tần Ninh này... nào có đạo lý sư phụ chứng kiến từng chút từng chút cơ nghiệp của đồ đệ nhà mình tích góp dần dần tan vỡ.

Thế tới của nhà họ Cố ào ào, có hơn một ngàn lính tinh nhuệ đánh đến đây, Thanh Viêm Tông vào thế khó rồi! Gào gào... đúng lúc này, trong Thanh Viêm Tông truyền tới một tiếng sói tru.

Không! Không phải là tiếng sói tru, hình như là... tiếng chó kêu! Theo tiếng huýt sáo vang lên, thấy từng con nguyên thú ùn ùn kéo từ trong Thanh Viêm Tông chạy ra.

Mỗi một con nguyên thú đều có thân hình lớn cả trăm trượng, vạm vỡ như núi, sát khí ngùn ngụt.

"Ha ha ha...", một tiếng cười to vô cùng kiêu ngạo truyền khắp trong ngoài Thanh Viêm Tông.

"Ôn tông chủ!"

"Ôn tông chủ!"

Rất nhiều người nhìn thấy một con Phệ Thiên Giảo cao lớn, bộ lông cả người màu rám nắng đung đưa trong gió, trông nó như chó nhưng lại rất uy nghiêm.

Trên lưng nó, Ôn Hiến Chi khoanh tay đứng đó, cười to nói: "Ôn Hiến Chi đến đây!"

Ôn Hiến Chi nhìn thoáng qua bốn phía, nói: "Đệ tử Thanh Viêm Tông không cần sợ!"

"Ta đã khống chế mấy trăm con nguyên thú cảnh giới Vô Ngã, hơn mười con thiên nguyên thú cấp bậc Biến Cảnh đến đây trợ trận".

Trợ trận sao?

Người không phải là tông chủ Thanh Viêm Tông à?

Sao lại bảo đó là trợ trận! Ôn Hiến Chi nói tiếp: "Không cần phải lo, đám người nhà họ Cố đến đây chỉ có đến mà không có về!"

"Giết cho ta!"

Ôn Hiến Chi dứt lời, từng con nguyên thú, thiên nguyên thú anh dũng xông lên.

Ngay sau lời nói ấy, hắn ta lảo đảo, ngã xuống từ trên người Phệ Thiên Giảo, rầm, hắn ta ngã ầm xuống đất, bụi bay đầy trời.

"Chó ngu!"

Ôn Hiến Chi đứng dậy, mắng: "Ngươi muốn chết hả".

Phệ Thiên Giảo bĩu môi, éo thèm quan tâm.

Ngươi nghĩ mình là Tần Ninh hả?

Muốn ra oai trên người ông hả?

Cùng lúc đó, Tần Ninh đang ở trên đỉnh núi nơi xa xa, thấy cảnh đó không khỏi nở nụ cười.

Ôn Hiến Chi.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngoài Thanh Viêm Tông, tại đỉnh núi, Tần Ninh ngồi xuống, quan sát trận chiến."Ngươi chưa ra tay sao?Sợ rằng Thanh Viêm Tông phải diệt tông...", "Không cần vội".Tần Ninh cười đáp: "Hiện tại còn chưa đâu vào đâu mà?Nếu nhà họ Cố đánh tới cửa, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu Thanh Viên Tông không có chuẩn bị cách ứng phó nào thì cũng quá tệ rồi".Lòng Ngọc Ngâm Tuyết tràn đầy tò mò.Tên Tần Ninh này... nào có đạo lý sư phụ chứng kiến từng chút từng chút cơ nghiệp của đồ đệ nhà mình tích góp dần dần tan vỡ.Thế tới của nhà họ Cố ào ào, có hơn một ngàn lính tinh nhuệ đánh đến đây, Thanh Viêm Tông vào thế khó rồi! Gào gào... đúng lúc này, trong Thanh Viêm Tông truyền tới một tiếng sói tru.Không! Không phải là tiếng sói tru, hình như là... tiếng chó kêu! Theo tiếng huýt sáo vang lên, thấy từng con nguyên thú ùn ùn kéo từ trong Thanh Viêm Tông chạy ra.Mỗi một con nguyên thú đều có thân hình lớn cả trăm trượng, vạm vỡ như núi, sát khí ngùn ngụt."Ha ha ha...", một tiếng cười to vô cùng kiêu ngạo truyền khắp trong ngoài Thanh Viêm Tông."Ôn tông chủ!""Ôn tông chủ!"Rất nhiều người nhìn thấy một con Phệ Thiên Giảo cao lớn, bộ lông cả người màu rám nắng đung đưa trong gió, trông nó như chó nhưng lại rất uy nghiêm.Trên lưng nó, Ôn Hiến Chi khoanh tay đứng đó, cười to nói: "Ôn Hiến Chi đến đây!"Ôn Hiến Chi nhìn thoáng qua bốn phía, nói: "Đệ tử Thanh Viêm Tông không cần sợ!""Ta đã khống chế mấy trăm con nguyên thú cảnh giới Vô Ngã, hơn mười con thiên nguyên thú cấp bậc Biến Cảnh đến đây trợ trận".Trợ trận sao?Người không phải là tông chủ Thanh Viêm Tông à?Sao lại bảo đó là trợ trận! Ôn Hiến Chi nói tiếp: "Không cần phải lo, đám người nhà họ Cố đến đây chỉ có đến mà không có về!""Giết cho ta!"Ôn Hiến Chi dứt lời, từng con nguyên thú, thiên nguyên thú anh dũng xông lên.Ngay sau lời nói ấy, hắn ta lảo đảo, ngã xuống từ trên người Phệ Thiên Giảo, rầm, hắn ta ngã ầm xuống đất, bụi bay đầy trời."Chó ngu!"Ôn Hiến Chi đứng dậy, mắng: "Ngươi muốn chết hả".Phệ Thiên Giảo bĩu môi, éo thèm quan tâm.Ngươi nghĩ mình là Tần Ninh hả?Muốn ra oai trên người ông hả?Cùng lúc đó, Tần Ninh đang ở trên đỉnh núi nơi xa xa, thấy cảnh đó không khỏi nở nụ cười.Ôn Hiến Chi.

Chương 8570: "Chó ngu!"