“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8579: Chưa chắc ngươi đã là đệ tử mà Tần gia thích nhất.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Liễu Tinh Tinh thấy sắc mặt Nguyên Lục Tinh tái nhợt hơn cả mình, trên người còn có thêm nhiều vết thương do kiếm tạo thành, sắc mặt cô ta càng khó coi hơn.Thân là Lục cung chủ và Thất cung chủ của Phi Tiên Cung, hai người bọn họ đều là cường giả ngũ biến.Nhưng hôm nay, vậy mà bọn họ lại bị một người đàn ông trẻ tuổi chỉ có cảnh giới tam biến đánh bại nhanh như vậy! Chuyện này thật khó tin.Mãi đến lúc này, thân hình Tần Ninh mới từ từ hạ xuống.Tần Ninh nắm trường kiếm trong tay, sắc mặt hắn lạnh lùng, nhìn quanh bốn phía.Trận chém giết trên chiến trường đã dần tới hồi kết.Sắc mặt của bọn Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy.Sao có thể như vậy được?Lúc này, Ôn Hiến Chi đi tới trước mặt Dương Thanh Vân, hai người nhìn Tần Ninh rồi quỳ lạy trên mặt đất.“Sư tôn”.“Sư tôn”.Vào giờ phút này, sự kích động của bọn họ đều viết cả trên mặt.“Đứng lên đi!”Tần Ninh dùng ánh mắt quan sát Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi.“Ta còn nghĩ rằng Thanh Vân vẫn giống như lúc mười sáu tuổi, không hề thay đổi, bây giờ xem ra đã trưởng thành hơn một chút rồi…”“Hiến Chi, bây giờ ngự thú đạo của con sao rồi?”Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Lợi hại hơn nhiều rồi ạ!”Đúng vào lúc này, Tần Ninh cảm thấy có một vật lông xù cọ vào chân mình.Hắn cúi đầu nhìn xuống, Phệ Thiên Giảo tỏ vẻ nịnh nọt, chớp chớp hai mắt, nhìn về phía Tần Ninh rồi nhếch môi cười: “Chủ nhân, người không nhớ ta sao?”Tần Ninh sờ cái đầu chó của nó, cười nói: “Vẫn mềm mại như trước nhỉ”.Phệ Thiên Giảo nghe thấy thế, mừng tới mức cười to, nó nhìn Ôn Hiến Chi bằng vẻ mặt khiêu khích.Ngươi giỏi?Vậy thì làm đi?Chưa chắc ngươi đã là đệ tử mà Tần gia thích nhất.Chỉ có nó mới là con chó duy nhất được Tần Ninh yêu thích!Tần Ninh nhìn hai người đệ tử của mình một cách nghiêm túc rồi nói: “Chỉ có hai người các ngươi ở cùng một chỗ với nhau thôi sao?”
Liễu Tinh Tinh thấy sắc mặt Nguyên Lục Tinh tái nhợt hơn cả mình, trên người còn có thêm nhiều vết thương do kiếm tạo thành, sắc mặt cô ta càng khó coi hơn.
Thân là Lục cung chủ và Thất cung chủ của Phi Tiên Cung, hai người bọn họ đều là cường giả ngũ biến.
Nhưng hôm nay, vậy mà bọn họ lại bị một người đàn ông trẻ tuổi chỉ có cảnh giới tam biến đánh bại nhanh như vậy! Chuyện này thật khó tin.
Mãi đến lúc này, thân hình Tần Ninh mới từ từ hạ xuống.
Tần Ninh nắm trường kiếm trong tay, sắc mặt hắn lạnh lùng, nhìn quanh bốn phía.
Trận chém giết trên chiến trường đã dần tới hồi kết.
Sắc mặt của bọn Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy.
Sao có thể như vậy được?
Lúc này, Ôn Hiến Chi đi tới trước mặt Dương Thanh Vân, hai người nhìn Tần Ninh rồi quỳ lạy trên mặt đất.
“Sư tôn”.
“Sư tôn”.
Vào giờ phút này, sự kích động của bọn họ đều viết cả trên mặt.
“Đứng lên đi!”
Tần Ninh dùng ánh mắt quan sát Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi.
“Ta còn nghĩ rằng Thanh Vân vẫn giống như lúc mười sáu tuổi, không hề thay đổi, bây giờ xem ra đã trưởng thành hơn một chút rồi…”
“Hiến Chi, bây giờ ngự thú đạo của con sao rồi?”
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Lợi hại hơn nhiều rồi ạ!”
Đúng vào lúc này, Tần Ninh cảm thấy có một vật lông xù cọ vào chân mình.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, Phệ Thiên Giảo tỏ vẻ nịnh nọt, chớp chớp hai mắt, nhìn về phía Tần Ninh rồi nhếch môi cười: “Chủ nhân, người không nhớ ta sao?”
Tần Ninh sờ cái đầu chó của nó, cười nói: “Vẫn mềm mại như trước nhỉ”.
Phệ Thiên Giảo nghe thấy thế, mừng tới mức cười to, nó nhìn Ôn Hiến Chi bằng vẻ mặt khiêu khích.
Ngươi giỏi?
Vậy thì làm đi?
Chưa chắc ngươi đã là đệ tử mà Tần gia thích nhất.
Chỉ có nó mới là con chó duy nhất được Tần Ninh yêu thích!
Tần Ninh nhìn hai người đệ tử của mình một cách nghiêm túc rồi nói: “Chỉ có hai người các ngươi ở cùng một chỗ với nhau thôi sao?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Liễu Tinh Tinh thấy sắc mặt Nguyên Lục Tinh tái nhợt hơn cả mình, trên người còn có thêm nhiều vết thương do kiếm tạo thành, sắc mặt cô ta càng khó coi hơn.Thân là Lục cung chủ và Thất cung chủ của Phi Tiên Cung, hai người bọn họ đều là cường giả ngũ biến.Nhưng hôm nay, vậy mà bọn họ lại bị một người đàn ông trẻ tuổi chỉ có cảnh giới tam biến đánh bại nhanh như vậy! Chuyện này thật khó tin.Mãi đến lúc này, thân hình Tần Ninh mới từ từ hạ xuống.Tần Ninh nắm trường kiếm trong tay, sắc mặt hắn lạnh lùng, nhìn quanh bốn phía.Trận chém giết trên chiến trường đã dần tới hồi kết.Sắc mặt của bọn Hồ Tông Nghĩa, Hồ Tông Minh và Cố Dương trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy.Sao có thể như vậy được?Lúc này, Ôn Hiến Chi đi tới trước mặt Dương Thanh Vân, hai người nhìn Tần Ninh rồi quỳ lạy trên mặt đất.“Sư tôn”.“Sư tôn”.Vào giờ phút này, sự kích động của bọn họ đều viết cả trên mặt.“Đứng lên đi!”Tần Ninh dùng ánh mắt quan sát Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi.“Ta còn nghĩ rằng Thanh Vân vẫn giống như lúc mười sáu tuổi, không hề thay đổi, bây giờ xem ra đã trưởng thành hơn một chút rồi…”“Hiến Chi, bây giờ ngự thú đạo của con sao rồi?”Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Lợi hại hơn nhiều rồi ạ!”Đúng vào lúc này, Tần Ninh cảm thấy có một vật lông xù cọ vào chân mình.Hắn cúi đầu nhìn xuống, Phệ Thiên Giảo tỏ vẻ nịnh nọt, chớp chớp hai mắt, nhìn về phía Tần Ninh rồi nhếch môi cười: “Chủ nhân, người không nhớ ta sao?”Tần Ninh sờ cái đầu chó của nó, cười nói: “Vẫn mềm mại như trước nhỉ”.Phệ Thiên Giảo nghe thấy thế, mừng tới mức cười to, nó nhìn Ôn Hiến Chi bằng vẻ mặt khiêu khích.Ngươi giỏi?Vậy thì làm đi?Chưa chắc ngươi đã là đệ tử mà Tần gia thích nhất.Chỉ có nó mới là con chó duy nhất được Tần Ninh yêu thích!Tần Ninh nhìn hai người đệ tử của mình một cách nghiêm túc rồi nói: “Chỉ có hai người các ngươi ở cùng một chỗ với nhau thôi sao?”