“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8611: "Cố làm ra vẻ huyền bí!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thấy lúc này rồi mà con gái còn bênh vực Tần Ninh, trong lòng Hoa Tự Tại vô cùng sốt ruột.Ông ta cũng không nghi ngờ lời con gái nói, nhưng nhà họ Hoa ở Hoa Cái Thánh Địa, bọn họ thật sự không đắc tội nổi, nếu không xử lý tốt, cả nhà họ Hoa sẽ bị tiêu diệt."Hơn nữa, Tần Ninh đã cứu mạng con!"Trong phút chốc, sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng đắn đo.Tần Ninh đưa tay kéo Hoa Nguyệt Dung, cười nói: "Ta biết tình cảnh của nhà họ Hoa các ngươi, phiền toái là ta gây ra, đương nhiên ta sẽ tự giải quyết!"Hoa Nguyệt Dung kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.Hắn cười tủm tỉm nói: "Không sao, chỉ là một Hoa Cái Thánh Địa thôi, vốn dĩ ta cũng có một ít mâu thuẫn với bọn họ, bây giờ vừa vặn đụng phải, xử lý là được".Tần Ninh bước chân ra, nhìn về phía đám người Hoa Đông Thăng, bàn tay cầm chặt trường kiếm.Chẳng qua Tần Ninh chợt cau mày lại.Suýt nữa đã quên một chuyện.Tần Ninh thu kiếm, đặt tay lên ngọc bội bên hông, lạnh nhạt nói: "Giết các ngươi, ta cần gì phải tự mình ra tay"."Kiếm đến!"Hắn vừa dứt lời, trong ngọc bội chợt lóe lên một luồng ánh sáng yếu ớt rồi biến mất.Chẳng qua qua một hồi lâu, giữa hồ vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Tần Ninh.Tên nhóc này bị thần kinh sao?Hoa Nguyệt Dung cũng đột nhiên nghĩ đến ngọc bội có thể gọi ra thanh niên áo đen thần bí kia.Nhưng bây giờ… Người đâu?Không tới?Tần Ninh đứng tại chỗ, không khỏi có chút lúng túng.Không đáng tin cậy!"Cố làm ra vẻ huyền bí!"Hoa Đông Thăng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoa Tự Tại và đám võ giả nhà họ Hoa, hầm hừ nói: "Ta đã cho nhà họ Hoa các ngươi cơ hội, đáng tiếc chính các ngươi không quý trọng".Sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng khó coi.
Thấy lúc này rồi mà con gái còn bênh vực Tần Ninh, trong lòng Hoa Tự Tại vô cùng sốt ruột.
Ông ta cũng không nghi ngờ lời con gái nói, nhưng nhà họ Hoa ở Hoa Cái Thánh Địa, bọn họ thật sự không đắc tội nổi, nếu không xử lý tốt, cả nhà họ Hoa sẽ bị tiêu diệt.
"Hơn nữa, Tần Ninh đã cứu mạng con!"
Trong phút chốc, sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng đắn đo.
Tần Ninh đưa tay kéo Hoa Nguyệt Dung, cười nói: "Ta biết tình cảnh của nhà họ Hoa các ngươi, phiền toái là ta gây ra, đương nhiên ta sẽ tự giải quyết!"
Hoa Nguyệt Dung kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn cười tủm tỉm nói: "Không sao, chỉ là một Hoa Cái Thánh Địa thôi, vốn dĩ ta cũng có một ít mâu thuẫn với bọn họ, bây giờ vừa vặn đụng phải, xử lý là được".
Tần Ninh bước chân ra, nhìn về phía đám người Hoa Đông Thăng, bàn tay cầm chặt trường kiếm.
Chẳng qua Tần Ninh chợt cau mày lại.
Suýt nữa đã quên một chuyện.
Tần Ninh thu kiếm, đặt tay lên ngọc bội bên hông, lạnh nhạt nói: "Giết các ngươi, ta cần gì phải tự mình ra tay".
"Kiếm đến!"
Hắn vừa dứt lời, trong ngọc bội chợt lóe lên một luồng ánh sáng yếu ớt rồi biến mất.
Chẳng qua qua một hồi lâu, giữa hồ vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Tần Ninh.
Tên nhóc này bị thần kinh sao?
Hoa Nguyệt Dung cũng đột nhiên nghĩ đến ngọc bội có thể gọi ra thanh niên áo đen thần bí kia.
Nhưng bây giờ… Người đâu?
Không tới?
Tần Ninh đứng tại chỗ, không khỏi có chút lúng túng.
Không đáng tin cậy!
"Cố làm ra vẻ huyền bí!"
Hoa Đông Thăng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoa Tự Tại và đám võ giả nhà họ Hoa, hầm hừ nói: "Ta đã cho nhà họ Hoa các ngươi cơ hội, đáng tiếc chính các ngươi không quý trọng".
Sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng khó coi.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thấy lúc này rồi mà con gái còn bênh vực Tần Ninh, trong lòng Hoa Tự Tại vô cùng sốt ruột.Ông ta cũng không nghi ngờ lời con gái nói, nhưng nhà họ Hoa ở Hoa Cái Thánh Địa, bọn họ thật sự không đắc tội nổi, nếu không xử lý tốt, cả nhà họ Hoa sẽ bị tiêu diệt."Hơn nữa, Tần Ninh đã cứu mạng con!"Trong phút chốc, sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng đắn đo.Tần Ninh đưa tay kéo Hoa Nguyệt Dung, cười nói: "Ta biết tình cảnh của nhà họ Hoa các ngươi, phiền toái là ta gây ra, đương nhiên ta sẽ tự giải quyết!"Hoa Nguyệt Dung kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.Hắn cười tủm tỉm nói: "Không sao, chỉ là một Hoa Cái Thánh Địa thôi, vốn dĩ ta cũng có một ít mâu thuẫn với bọn họ, bây giờ vừa vặn đụng phải, xử lý là được".Tần Ninh bước chân ra, nhìn về phía đám người Hoa Đông Thăng, bàn tay cầm chặt trường kiếm.Chẳng qua Tần Ninh chợt cau mày lại.Suýt nữa đã quên một chuyện.Tần Ninh thu kiếm, đặt tay lên ngọc bội bên hông, lạnh nhạt nói: "Giết các ngươi, ta cần gì phải tự mình ra tay"."Kiếm đến!"Hắn vừa dứt lời, trong ngọc bội chợt lóe lên một luồng ánh sáng yếu ớt rồi biến mất.Chẳng qua qua một hồi lâu, giữa hồ vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Tần Ninh.Tên nhóc này bị thần kinh sao?Hoa Nguyệt Dung cũng đột nhiên nghĩ đến ngọc bội có thể gọi ra thanh niên áo đen thần bí kia.Nhưng bây giờ… Người đâu?Không tới?Tần Ninh đứng tại chỗ, không khỏi có chút lúng túng.Không đáng tin cậy!"Cố làm ra vẻ huyền bí!"Hoa Đông Thăng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoa Tự Tại và đám võ giả nhà họ Hoa, hầm hừ nói: "Ta đã cho nhà họ Hoa các ngươi cơ hội, đáng tiếc chính các ngươi không quý trọng".Sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng khó coi.