“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8630: "Nguy rồi!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một tiếng gầm thét truyền ra toàn bộ trong ngoài La Phù Động Thiên.Mà khi tiếng gầm thét này vang lên, Kiếm Lai đột nhiên cảm thấy được từng khí tức cuộn lên ở một vị trí sâu trong La Phù Động Thiên."Ở nơi đó!"Bóng người Kiếm Lai chợt lóe, hóa thành một luồng sáng biến mất không thấy.Lúc xuất hiện lần nữa, Kiếm Lai đã đi tới chỗ sâu của La Phù Động Thiên, trong một sơn cốc hoang vu.Sơn cốc này dường như đã không có ai đến xử lý từ rất lâu rồi, trông vô cùng hoang phế.Kiếm Lai rơi xuống, bàn tay vung lên, khí tức kinh khủng trong cơ thể bùng nổ, đánh văng từng cấm chế trước người ra.Sau đó hắn ta nhấc chân lên tiến vào trong đó.Mà cùng lúc đó, ở một vị trí khác của La Phù Động Thiên.Mấy bóng người rối rít hạ xuống, rơi vào trước một đại điện."Chưởng giáo, có chuyện lớn rồi!"Từng vị lão giả tóc hoa râm, sắc mặt khó coi nói.Trong đại điện, một bóng người mặc trường bào chậm rãi đi ra, khí chất như nước, tao nhã lịch sự, lúc này không khỏi nói: "Sao vậy?""Có người xông vào trong La Phù Động Thiên ta, không ngăn được, người nọ đột nhiên biến mất, không biết đi nơi nào rồi!"Thân là chưởng giáo của La Phù Động Thiên, La Phù Linh tôn nhân chính là một vị cường giả Linh Tiên, trấn giữ La Phù Động Thiên mấy vạn năm, còn chưa bao giờ thấy có người dám can đảm xông thẳng vào trong La Phù Động Thiên."Không biết đi nơi nào?"La Phù Linh tôn nhân nhướng mày, bàn tay vung lên, từng tiên văn phiêu tán.Không lâu sau, La Phù Linh tôn nhân liền biến sắc."Nguy rồi!"Bóng người chợt lóe, biến mất không thấy.Mà bên này, Kiếm Lai trực tiếp đi vào bên trong sơn cốc vắng lặng, cứ như tiến vào một thế giới khác.Nơi đây trăm hoa nở rộ, tiên khí lượn lờ, để cho người ta chỉ cảm thấy trong lòng trong lành an ổn.Đây là bí cảnh! Kiếm Lai kinh ngạc nói: "Một La Phù Động Thiên nho nhỏ mà lại có vùng đất đặc biệt thế này, không tệ không tệ".Mà sau khi Kiếm Lai tiến vào nơi đây, một ông lão có mái tóc trắng tung bay, nhìn tầm bảy mươi tuổi, tinh thần phấn chấn đi ra."Ồ, ngươi là người nào?"

Một tiếng gầm thét truyền ra toàn bộ trong ngoài La Phù Động Thiên.

Mà khi tiếng gầm thét này vang lên, Kiếm Lai đột nhiên cảm thấy được từng khí tức cuộn lên ở một vị trí sâu trong La Phù Động Thiên.

"Ở nơi đó!"

Bóng người Kiếm Lai chợt lóe, hóa thành một luồng sáng biến mất không thấy.

Lúc xuất hiện lần nữa, Kiếm Lai đã đi tới chỗ sâu của La Phù Động Thiên, trong một sơn cốc hoang vu.

Sơn cốc này dường như đã không có ai đến xử lý từ rất lâu rồi, trông vô cùng hoang phế.

Kiếm Lai rơi xuống, bàn tay vung lên, khí tức kinh khủng trong cơ thể bùng nổ, đánh văng từng cấm chế trước người ra.

Sau đó hắn ta nhấc chân lên tiến vào trong đó.

Mà cùng lúc đó, ở một vị trí khác của La Phù Động Thiên.

Mấy bóng người rối rít hạ xuống, rơi vào trước một đại điện.

"Chưởng giáo, có chuyện lớn rồi!"

Từng vị lão giả tóc hoa râm, sắc mặt khó coi nói.

Trong đại điện, một bóng người mặc trường bào chậm rãi đi ra, khí chất như nước, tao nhã lịch sự, lúc này không khỏi nói: "Sao vậy?"

"Có người xông vào trong La Phù Động Thiên ta, không ngăn được, người nọ đột nhiên biến mất, không biết đi nơi nào rồi!"

Thân là chưởng giáo của La Phù Động Thiên, La Phù Linh tôn nhân chính là một vị cường giả Linh Tiên, trấn giữ La Phù Động Thiên mấy vạn năm, còn chưa bao giờ thấy có người dám can đảm xông thẳng vào trong La Phù Động Thiên.

"Không biết đi nơi nào?"

La Phù Linh tôn nhân nhướng mày, bàn tay vung lên, từng tiên văn phiêu tán.

Không lâu sau, La Phù Linh tôn nhân liền biến sắc.

"Nguy rồi!"

Bóng người chợt lóe, biến mất không thấy.

Mà bên này, Kiếm Lai trực tiếp đi vào bên trong sơn cốc vắng lặng, cứ như tiến vào một thế giới khác.

Nơi đây trăm hoa nở rộ, tiên khí lượn lờ, để cho người ta chỉ cảm thấy trong lòng trong lành an ổn.

Đây là bí cảnh! Kiếm Lai kinh ngạc nói: "Một La Phù Động Thiên nho nhỏ mà lại có vùng đất đặc biệt thế này, không tệ không tệ".

Mà sau khi Kiếm Lai tiến vào nơi đây, một ông lão có mái tóc trắng tung bay, nhìn tầm bảy mươi tuổi, tinh thần phấn chấn đi ra.

"Ồ, ngươi là người nào?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một tiếng gầm thét truyền ra toàn bộ trong ngoài La Phù Động Thiên.Mà khi tiếng gầm thét này vang lên, Kiếm Lai đột nhiên cảm thấy được từng khí tức cuộn lên ở một vị trí sâu trong La Phù Động Thiên."Ở nơi đó!"Bóng người Kiếm Lai chợt lóe, hóa thành một luồng sáng biến mất không thấy.Lúc xuất hiện lần nữa, Kiếm Lai đã đi tới chỗ sâu của La Phù Động Thiên, trong một sơn cốc hoang vu.Sơn cốc này dường như đã không có ai đến xử lý từ rất lâu rồi, trông vô cùng hoang phế.Kiếm Lai rơi xuống, bàn tay vung lên, khí tức kinh khủng trong cơ thể bùng nổ, đánh văng từng cấm chế trước người ra.Sau đó hắn ta nhấc chân lên tiến vào trong đó.Mà cùng lúc đó, ở một vị trí khác của La Phù Động Thiên.Mấy bóng người rối rít hạ xuống, rơi vào trước một đại điện."Chưởng giáo, có chuyện lớn rồi!"Từng vị lão giả tóc hoa râm, sắc mặt khó coi nói.Trong đại điện, một bóng người mặc trường bào chậm rãi đi ra, khí chất như nước, tao nhã lịch sự, lúc này không khỏi nói: "Sao vậy?""Có người xông vào trong La Phù Động Thiên ta, không ngăn được, người nọ đột nhiên biến mất, không biết đi nơi nào rồi!"Thân là chưởng giáo của La Phù Động Thiên, La Phù Linh tôn nhân chính là một vị cường giả Linh Tiên, trấn giữ La Phù Động Thiên mấy vạn năm, còn chưa bao giờ thấy có người dám can đảm xông thẳng vào trong La Phù Động Thiên."Không biết đi nơi nào?"La Phù Linh tôn nhân nhướng mày, bàn tay vung lên, từng tiên văn phiêu tán.Không lâu sau, La Phù Linh tôn nhân liền biến sắc."Nguy rồi!"Bóng người chợt lóe, biến mất không thấy.Mà bên này, Kiếm Lai trực tiếp đi vào bên trong sơn cốc vắng lặng, cứ như tiến vào một thế giới khác.Nơi đây trăm hoa nở rộ, tiên khí lượn lờ, để cho người ta chỉ cảm thấy trong lòng trong lành an ổn.Đây là bí cảnh! Kiếm Lai kinh ngạc nói: "Một La Phù Động Thiên nho nhỏ mà lại có vùng đất đặc biệt thế này, không tệ không tệ".Mà sau khi Kiếm Lai tiến vào nơi đây, một ông lão có mái tóc trắng tung bay, nhìn tầm bảy mươi tuổi, tinh thần phấn chấn đi ra."Ồ, ngươi là người nào?"

Chương 8630: "Nguy rồi!"