“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8657: "Các ngươi ở đây làm gì?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hoa Thiên Vẫn gầm lên, hừ lạnh một tiếng rồi bước tới.Từng vị Tiên Nhân đứng trên phi kiếm, mặc đồng phục có ký hiệu đặc trưng của Hoa Cái Thánh Địa đồng loạt xuất hiện ở thiên địa bốn phía xung quanh."Chao ôi, hôm nay Hoa Ưng phải chết thật rồi!"Hôm nay tâm trạng của Bạch Bán An rất tốt, nếu có mỗi việc giết một kẻ Nhân Tiên thất phẩm thôi mà ông ta cũng không làm được thì khỏi cần làm thánh chủ Bạch Thạch Thánh Địa nữa."Giết!"Ngay lập tức, song phương giương cung bạt kiếm, không nhân nhượng gì nhau, sắp sửa lao đầu vào sống mái một trận.Ùng! Nhưng đúng lúc này, ở phía chân trời, tiếng thùng thùng to dần, chậm rãi truyền đến.Khí tức kinh khủng bộc phát ra.Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy phía chân trời đằng xa có từng bóng người xếp thành tám hàng, tổng cộng sáu mươi tư người cầm các loại nhạc cụ trên tay, trình diễn một khúc nhạc hùng hồn khắp trời.Ai nấy cũng thấy sau lưng sáu mươi bốn người kia có một hòn đảo lơ lửng chậm rãi trôi tới.Hòn đảo không lớn, nhưng mấy trăm người đứng trên đó hoàn toàn không có vấn đề.Trên đỉnh hòn đảo có hơn một trăm người đang đứng.Trăm người này đem lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ không thể khinh thường.Khí thế tỏa ra từ người cầm đầu thì không hề kém cạnh hai đại thánh chủ Bạch Bán An và Hoa Thiên Vẫn."La Phù Động Thiên!"Lần này, Bạch Bán An cũng ngẩn người.Mà Hoa Thiên Vẫn thì nhíu mày, sắc mặt càng trở nên tối tăm hơn.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?Vì sao La Phù Linh tôn nhân cũng tới đây?Hòn đảo lơ lửng giữa không trung, nguy nga và sừng sững, trên đảo thì giăng đèn kết hoa, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.Ai không biết còn tưởng là đám cưới của con trai, con gái của thánh chủ thánh địa nào."La Phù Linh!"Hoa Thiên Vẫn và Bạch Bán An đều tò mò nhìn về phía La Phù Linh tôn nhân.Hoa Thiên Vẫn nhíu mày, hỏi với giọng khó chịu: "Hôm nay ngươi lại tính giở trò quỷ gì thế?"La Phù Linh cũng nhướng mày.Chuyện gì đây?Hoa Thiên Vẫn ở đây! Bạch Bán An cũng ở đây! Chuyện này quá kỳ lạ!

Hoa Thiên Vẫn gầm lên, hừ lạnh một tiếng rồi bước tới.

Từng vị Tiên Nhân đứng trên phi kiếm, mặc đồng phục có ký hiệu đặc trưng của Hoa Cái Thánh Địa đồng loạt xuất hiện ở thiên địa bốn phía xung quanh.

"Chao ôi, hôm nay Hoa Ưng phải chết thật rồi!"

Hôm nay tâm trạng của Bạch Bán An rất tốt, nếu có mỗi việc giết một kẻ Nhân Tiên thất phẩm thôi mà ông ta cũng không làm được thì khỏi cần làm thánh chủ Bạch Thạch Thánh Địa nữa.

"Giết!"

Ngay lập tức, song phương giương cung bạt kiếm, không nhân nhượng gì nhau, sắp sửa lao đầu vào sống mái một trận.

Ùng! Nhưng đúng lúc này, ở phía chân trời, tiếng thùng thùng to dần, chậm rãi truyền đến.

Khí tức kinh khủng bộc phát ra.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy phía chân trời đằng xa có từng bóng người xếp thành tám hàng, tổng cộng sáu mươi tư người cầm các loại nhạc cụ trên tay, trình diễn một khúc nhạc hùng hồn khắp trời.

Ai nấy cũng thấy sau lưng sáu mươi bốn người kia có một hòn đảo lơ lửng chậm rãi trôi tới.

Hòn đảo không lớn, nhưng mấy trăm người đứng trên đó hoàn toàn không có vấn đề.

Trên đỉnh hòn đảo có hơn một trăm người đang đứng.

Trăm người này đem lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ không thể khinh thường.

Khí thế tỏa ra từ người cầm đầu thì không hề kém cạnh hai đại thánh chủ Bạch Bán An và Hoa Thiên Vẫn.

"La Phù Động Thiên!"

Lần này, Bạch Bán An cũng ngẩn người.

Mà Hoa Thiên Vẫn thì nhíu mày, sắc mặt càng trở nên tối tăm hơn.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Vì sao La Phù Linh tôn nhân cũng tới đây?

Hòn đảo lơ lửng giữa không trung, nguy nga và sừng sững, trên đảo thì giăng đèn kết hoa, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Ai không biết còn tưởng là đám cưới của con trai, con gái của thánh chủ thánh địa nào.

"La Phù Linh!"

Hoa Thiên Vẫn và Bạch Bán An đều tò mò nhìn về phía La Phù Linh tôn nhân.

Hoa Thiên Vẫn nhíu mày, hỏi với giọng khó chịu: "Hôm nay ngươi lại tính giở trò quỷ gì thế?"

La Phù Linh cũng nhướng mày.

Chuyện gì đây?

Hoa Thiên Vẫn ở đây! Bạch Bán An cũng ở đây! Chuyện này quá kỳ lạ!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hoa Thiên Vẫn gầm lên, hừ lạnh một tiếng rồi bước tới.Từng vị Tiên Nhân đứng trên phi kiếm, mặc đồng phục có ký hiệu đặc trưng của Hoa Cái Thánh Địa đồng loạt xuất hiện ở thiên địa bốn phía xung quanh."Chao ôi, hôm nay Hoa Ưng phải chết thật rồi!"Hôm nay tâm trạng của Bạch Bán An rất tốt, nếu có mỗi việc giết một kẻ Nhân Tiên thất phẩm thôi mà ông ta cũng không làm được thì khỏi cần làm thánh chủ Bạch Thạch Thánh Địa nữa."Giết!"Ngay lập tức, song phương giương cung bạt kiếm, không nhân nhượng gì nhau, sắp sửa lao đầu vào sống mái một trận.Ùng! Nhưng đúng lúc này, ở phía chân trời, tiếng thùng thùng to dần, chậm rãi truyền đến.Khí tức kinh khủng bộc phát ra.Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy phía chân trời đằng xa có từng bóng người xếp thành tám hàng, tổng cộng sáu mươi tư người cầm các loại nhạc cụ trên tay, trình diễn một khúc nhạc hùng hồn khắp trời.Ai nấy cũng thấy sau lưng sáu mươi bốn người kia có một hòn đảo lơ lửng chậm rãi trôi tới.Hòn đảo không lớn, nhưng mấy trăm người đứng trên đó hoàn toàn không có vấn đề.Trên đỉnh hòn đảo có hơn một trăm người đang đứng.Trăm người này đem lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ không thể khinh thường.Khí thế tỏa ra từ người cầm đầu thì không hề kém cạnh hai đại thánh chủ Bạch Bán An và Hoa Thiên Vẫn."La Phù Động Thiên!"Lần này, Bạch Bán An cũng ngẩn người.Mà Hoa Thiên Vẫn thì nhíu mày, sắc mặt càng trở nên tối tăm hơn.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?Vì sao La Phù Linh tôn nhân cũng tới đây?Hòn đảo lơ lửng giữa không trung, nguy nga và sừng sững, trên đảo thì giăng đèn kết hoa, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.Ai không biết còn tưởng là đám cưới của con trai, con gái của thánh chủ thánh địa nào."La Phù Linh!"Hoa Thiên Vẫn và Bạch Bán An đều tò mò nhìn về phía La Phù Linh tôn nhân.Hoa Thiên Vẫn nhíu mày, hỏi với giọng khó chịu: "Hôm nay ngươi lại tính giở trò quỷ gì thế?"La Phù Linh cũng nhướng mày.Chuyện gì đây?Hoa Thiên Vẫn ở đây! Bạch Bán An cũng ở đây! Chuyện này quá kỳ lạ!

Chương 8657: "Các ngươi ở đây làm gì?"