“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8718: Tên này không phải kẻ ngốc chứ?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Quả thực là còn tuyệt vời hơn bất kỳ món ăn nào ở Tử Vân Tiên châu ta!""Ăn ngon thì ngươi cứ ăn nhiều một chút".Tần Ninh cười ha hả nói.Nghe nói như thế, Đoàn Thanh lại tò mò nhìn Tần Ninh, cười nói: "Ngươi không sợ ta sao?""Sợ?Vì sao lại phải sợ ngươi?"Đoàn Thanh không nhịn được cười nói: "Ta đến từ Thánh Hoàng Thiên Tông!""Cho nên?"Tần Ninh hỏi lại.Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc, bầu không khí có chút quỷ dị."Ha ha ha ha...", Đoàn Thanh đột nhiên cười ha ha, đứng dậy, nói: "Ngươi đúng là một người thú vị, cho nên ta sẽ không giết ngươi!"Nghe nói như thế, Tần Ninh cũng cười một tiếng."Nhưng mà, ta không giết ngươi, không có nghĩa là bọn họ... sẽ không giết ngươi!"Nói rồi, bóng người Đoàn Thanh hóa thành một sợi khói xanh, cứ biến mất tại chỗ như vậy.Mà xung quanh dòng suối nhỏ xuất hiện từng bóng người.Có tổng cộng bảy người mặc trang phục giống nhau, xúm về hướng Tần Ninh."Tên kia, ngươi nhàn nhã thật đấy!"Một thanh niên cầm đầu cười nhạo nói: "Ở chỗ này mà còn dám không kiêng dè thưởng thức món ngon như vậy ư?"Thanh niên tùy tiện ngồi xuống, nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp cầm lấy một cái chân trên giá nướng, cười ha ha nói: "Cách rất xa đã ngửi được mùi thơm, thật là khiến người ta thèm nhỏ dãi...", sáu người còn lại cũng lần lượt đi đến, ăn như gió cuốn.Tần Ninh cũng không nói gì, chỉ không ngừng nướng thịt, ăn thịt, rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua, bảy người đã lần lượt ăn no, hài lòng đứng dậy."Tên kia, nể mặt ngươi nướng thịt cho chúng ta, ta sẽ cho ngươi toàn thây!""Nhưng mà...", thanh niên cầm đầu cười nói: "Giao hết những thứ trên người ngươi ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút".Tần Ninh không khỏi nhìn về phía bảy người này, cười nhạt nói: "Ta đã cho các ngươi ăn thịt nướng, các ngươi vẫn còn muốn giết ta sao?""Ha ha ha ha...", mấy người lập tức cười ha hả.Tên này không phải kẻ ngốc chứ?Thanh niên cầm đầu tiếp tục nói: "Đừng nói nhảm nữa, giao đồ ra đây, ta sẽ cho ngươi toàn thây, để ngươi được chết thoải mái một chút, nếu không...", nói đến đây, ánh mắt của mấy người đều lộ ra ánh sáng hung ác."Như thế nào?"

"Quả thực là còn tuyệt vời hơn bất kỳ món ăn nào ở Tử Vân Tiên châu ta!"

"Ăn ngon thì ngươi cứ ăn nhiều một chút".

Tần Ninh cười ha hả nói.

Nghe nói như thế, Đoàn Thanh lại tò mò nhìn Tần Ninh, cười nói: "Ngươi không sợ ta sao?"

"Sợ?

Vì sao lại phải sợ ngươi?"

Đoàn Thanh không nhịn được cười nói: "Ta đến từ Thánh Hoàng Thiên Tông!"

"Cho nên?"

Tần Ninh hỏi lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc, bầu không khí có chút quỷ dị.

"Ha ha ha ha...", Đoàn Thanh đột nhiên cười ha ha, đứng dậy, nói: "Ngươi đúng là một người thú vị, cho nên ta sẽ không giết ngươi!"

Nghe nói như thế, Tần Ninh cũng cười một tiếng.

"Nhưng mà, ta không giết ngươi, không có nghĩa là bọn họ... sẽ không giết ngươi!"

Nói rồi, bóng người Đoàn Thanh hóa thành một sợi khói xanh, cứ biến mất tại chỗ như vậy.

Mà xung quanh dòng suối nhỏ xuất hiện từng bóng người.

Có tổng cộng bảy người mặc trang phục giống nhau, xúm về hướng Tần Ninh.

"Tên kia, ngươi nhàn nhã thật đấy!"

Một thanh niên cầm đầu cười nhạo nói: "Ở chỗ này mà còn dám không kiêng dè thưởng thức món ngon như vậy ư?"

Thanh niên tùy tiện ngồi xuống, nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp cầm lấy một cái chân trên giá nướng, cười ha ha nói: "Cách rất xa đã ngửi được mùi thơm, thật là khiến người ta thèm nhỏ dãi...", sáu người còn lại cũng lần lượt đi đến, ăn như gió cuốn.

Tần Ninh cũng không nói gì, chỉ không ngừng nướng thịt, ăn thịt, rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua, bảy người đã lần lượt ăn no, hài lòng đứng dậy.

"Tên kia, nể mặt ngươi nướng thịt cho chúng ta, ta sẽ cho ngươi toàn thây!"

"Nhưng mà...", thanh niên cầm đầu cười nói: "Giao hết những thứ trên người ngươi ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút".

Tần Ninh không khỏi nhìn về phía bảy người này, cười nhạt nói: "Ta đã cho các ngươi ăn thịt nướng, các ngươi vẫn còn muốn giết ta sao?"

"Ha ha ha ha...", mấy người lập tức cười ha hả.

Tên này không phải kẻ ngốc chứ?

Thanh niên cầm đầu tiếp tục nói: "Đừng nói nhảm nữa, giao đồ ra đây, ta sẽ cho ngươi toàn thây, để ngươi được chết thoải mái một chút, nếu không...", nói đến đây, ánh mắt của mấy người đều lộ ra ánh sáng hung ác.

"Như thế nào?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Quả thực là còn tuyệt vời hơn bất kỳ món ăn nào ở Tử Vân Tiên châu ta!""Ăn ngon thì ngươi cứ ăn nhiều một chút".Tần Ninh cười ha hả nói.Nghe nói như thế, Đoàn Thanh lại tò mò nhìn Tần Ninh, cười nói: "Ngươi không sợ ta sao?""Sợ?Vì sao lại phải sợ ngươi?"Đoàn Thanh không nhịn được cười nói: "Ta đến từ Thánh Hoàng Thiên Tông!""Cho nên?"Tần Ninh hỏi lại.Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc, bầu không khí có chút quỷ dị."Ha ha ha ha...", Đoàn Thanh đột nhiên cười ha ha, đứng dậy, nói: "Ngươi đúng là một người thú vị, cho nên ta sẽ không giết ngươi!"Nghe nói như thế, Tần Ninh cũng cười một tiếng."Nhưng mà, ta không giết ngươi, không có nghĩa là bọn họ... sẽ không giết ngươi!"Nói rồi, bóng người Đoàn Thanh hóa thành một sợi khói xanh, cứ biến mất tại chỗ như vậy.Mà xung quanh dòng suối nhỏ xuất hiện từng bóng người.Có tổng cộng bảy người mặc trang phục giống nhau, xúm về hướng Tần Ninh."Tên kia, ngươi nhàn nhã thật đấy!"Một thanh niên cầm đầu cười nhạo nói: "Ở chỗ này mà còn dám không kiêng dè thưởng thức món ngon như vậy ư?"Thanh niên tùy tiện ngồi xuống, nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp cầm lấy một cái chân trên giá nướng, cười ha ha nói: "Cách rất xa đã ngửi được mùi thơm, thật là khiến người ta thèm nhỏ dãi...", sáu người còn lại cũng lần lượt đi đến, ăn như gió cuốn.Tần Ninh cũng không nói gì, chỉ không ngừng nướng thịt, ăn thịt, rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua, bảy người đã lần lượt ăn no, hài lòng đứng dậy."Tên kia, nể mặt ngươi nướng thịt cho chúng ta, ta sẽ cho ngươi toàn thây!""Nhưng mà...", thanh niên cầm đầu cười nói: "Giao hết những thứ trên người ngươi ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút".Tần Ninh không khỏi nhìn về phía bảy người này, cười nhạt nói: "Ta đã cho các ngươi ăn thịt nướng, các ngươi vẫn còn muốn giết ta sao?""Ha ha ha ha...", mấy người lập tức cười ha hả.Tên này không phải kẻ ngốc chứ?Thanh niên cầm đầu tiếp tục nói: "Đừng nói nhảm nữa, giao đồ ra đây, ta sẽ cho ngươi toàn thây, để ngươi được chết thoải mái một chút, nếu không...", nói đến đây, ánh mắt của mấy người đều lộ ra ánh sáng hung ác."Như thế nào?"

Chương 8718: Tên này không phải kẻ ngốc chứ?