“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8727: Tất cả mọi người đều sững sờ.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngươi cướp đồ của ta thì phải trả giá đắt!"Trả giá đắt... Tần Ninh không khỏi cười nói: "Không phải ngươi cho ta sao?""Ngươi nói bậy!"Đoàn Thanh lại không có chút khí chất cao cao tại thượng nào, nhìn qua giống như một đứa bé bị ông chú hư đốn cướp bánh kẹo."Ngươi cầm thương này để đổi lấy mạng của ngươi, ta nói không sai chứ?"Tần Ninh cười nói."Hừ!"Đoàn Thanh hừ lạnh một tiếng, không hề phản bác.Mà một thanh niên bên cạnh hắn ta mặc áo choàng màu tím nhạt, cười nói: "Ở chỗ này không ai có thể cướp đồ của đệ tử Thánh Hoàng Thiên Tông ta cả"."Giao ra đi!"Thanh niên lạnh lùng nói."Không giao thì ngươi có thể làm gì được?"Tần Ninh cười nói: "Một cây trường thương đổi lấy một cái mạng của hắn ta, không lỗ".Thanh niên mặc áo choàng màu tím nghe được lời này của Tần Ninh, không khỏi sững sờ.Chưa bao giờ thấy ai ngông cuồng như vậy! Hắn ta hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho hai người bên cạnh trực tiếp xông ra.Hai vị Chân Tiên bát phẩm đánh về phía Tần Ninh.Khoảng cách mười trượng, chớp mắt đã đến.Nhưng vào lúc này, Tần Ninh không tránh không né, trường thương trong tay đâm thẳng ra.Vù vù... bóng người hắn lóe lên mấy cái, tránh thoát sự tấn công của hai người, sau đó xuất hiện ở sau lưng một người trong đó, đâm ra một thương.Lúc người kia cảm nhận được thì đã chậm.Mũi thương đâm xuyên lồng ngực người kia phập một tiếng.Một giây sau đó, cả người lập tức sụp đổ.Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.Đoàn Thanh nhìn thanh niên mặc áo choàng tím, không khỏi nói: "Liễu Lãng ca, ta thật sự không nói bậy...", lúc này Liễu Lãng cũng nhíu mày lại.Vốn dĩ Đoàn Thanh tìm tới hắn ta, nói mình bị một vị Chân Tiên ngũ phẩm cướp, Liễu Lãng còn cảm thấy Đoàn Thanh nói bậy.Cho đến khi Đoàn Thanh nói là một tiên khí tam phẩm, Liễu Lãng mới dẫn người đến đây tìm tòi hư thực.

Ngươi cướp đồ của ta thì phải trả giá đắt!"

Trả giá đắt... Tần Ninh không khỏi cười nói: "Không phải ngươi cho ta sao?"

"Ngươi nói bậy!"

Đoàn Thanh lại không có chút khí chất cao cao tại thượng nào, nhìn qua giống như một đứa bé bị ông chú hư đốn cướp bánh kẹo.

"Ngươi cầm thương này để đổi lấy mạng của ngươi, ta nói không sai chứ?"

Tần Ninh cười nói.

"Hừ!"

Đoàn Thanh hừ lạnh một tiếng, không hề phản bác.

Mà một thanh niên bên cạnh hắn ta mặc áo choàng màu tím nhạt, cười nói: "Ở chỗ này không ai có thể cướp đồ của đệ tử Thánh Hoàng Thiên Tông ta cả".

"Giao ra đi!"

Thanh niên lạnh lùng nói.

"Không giao thì ngươi có thể làm gì được?"

Tần Ninh cười nói: "Một cây trường thương đổi lấy một cái mạng của hắn ta, không lỗ".

Thanh niên mặc áo choàng màu tím nghe được lời này của Tần Ninh, không khỏi sững sờ.

Chưa bao giờ thấy ai ngông cuồng như vậy! Hắn ta hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho hai người bên cạnh trực tiếp xông ra.

Hai vị Chân Tiên bát phẩm đánh về phía Tần Ninh.

Khoảng cách mười trượng, chớp mắt đã đến.

Nhưng vào lúc này, Tần Ninh không tránh không né, trường thương trong tay đâm thẳng ra.

Vù vù... bóng người hắn lóe lên mấy cái, tránh thoát sự tấn công của hai người, sau đó xuất hiện ở sau lưng một người trong đó, đâm ra một thương.

Lúc người kia cảm nhận được thì đã chậm.

Mũi thương đâm xuyên lồng ngực người kia phập một tiếng.

Một giây sau đó, cả người lập tức sụp đổ.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đoàn Thanh nhìn thanh niên mặc áo choàng tím, không khỏi nói: "Liễu Lãng ca, ta thật sự không nói bậy...", lúc này Liễu Lãng cũng nhíu mày lại.

Vốn dĩ Đoàn Thanh tìm tới hắn ta, nói mình bị một vị Chân Tiên ngũ phẩm cướp, Liễu Lãng còn cảm thấy Đoàn Thanh nói bậy.

Cho đến khi Đoàn Thanh nói là một tiên khí tam phẩm, Liễu Lãng mới dẫn người đến đây tìm tòi hư thực.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngươi cướp đồ của ta thì phải trả giá đắt!"Trả giá đắt... Tần Ninh không khỏi cười nói: "Không phải ngươi cho ta sao?""Ngươi nói bậy!"Đoàn Thanh lại không có chút khí chất cao cao tại thượng nào, nhìn qua giống như một đứa bé bị ông chú hư đốn cướp bánh kẹo."Ngươi cầm thương này để đổi lấy mạng của ngươi, ta nói không sai chứ?"Tần Ninh cười nói."Hừ!"Đoàn Thanh hừ lạnh một tiếng, không hề phản bác.Mà một thanh niên bên cạnh hắn ta mặc áo choàng màu tím nhạt, cười nói: "Ở chỗ này không ai có thể cướp đồ của đệ tử Thánh Hoàng Thiên Tông ta cả"."Giao ra đi!"Thanh niên lạnh lùng nói."Không giao thì ngươi có thể làm gì được?"Tần Ninh cười nói: "Một cây trường thương đổi lấy một cái mạng của hắn ta, không lỗ".Thanh niên mặc áo choàng màu tím nghe được lời này của Tần Ninh, không khỏi sững sờ.Chưa bao giờ thấy ai ngông cuồng như vậy! Hắn ta hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho hai người bên cạnh trực tiếp xông ra.Hai vị Chân Tiên bát phẩm đánh về phía Tần Ninh.Khoảng cách mười trượng, chớp mắt đã đến.Nhưng vào lúc này, Tần Ninh không tránh không né, trường thương trong tay đâm thẳng ra.Vù vù... bóng người hắn lóe lên mấy cái, tránh thoát sự tấn công của hai người, sau đó xuất hiện ở sau lưng một người trong đó, đâm ra một thương.Lúc người kia cảm nhận được thì đã chậm.Mũi thương đâm xuyên lồng ngực người kia phập một tiếng.Một giây sau đó, cả người lập tức sụp đổ.Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.Đoàn Thanh nhìn thanh niên mặc áo choàng tím, không khỏi nói: "Liễu Lãng ca, ta thật sự không nói bậy...", lúc này Liễu Lãng cũng nhíu mày lại.Vốn dĩ Đoàn Thanh tìm tới hắn ta, nói mình bị một vị Chân Tiên ngũ phẩm cướp, Liễu Lãng còn cảm thấy Đoàn Thanh nói bậy.Cho đến khi Đoàn Thanh nói là một tiên khí tam phẩm, Liễu Lãng mới dẫn người đến đây tìm tòi hư thực.

Chương 8727: Tất cả mọi người đều sững sờ.