“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8753: Nói đúng hơn là vách tường sắt.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh dẫn theo chín người kia, đi thẳng vào trong núi sâu, vừa đi vừa dừng lại xem xét.“Bắc Minh Kiết, Bắc Minh Tuyết, hai người các ngươi đi tới chỗ đỉnh núi kia, bắt đầu đào đất!”“Khổng Hưu, Liễu Lãng, Đoàn Thanh, ba người các ngươi qua ngọn núi bên cạnh…”“Thương Thuyên, Lôi Tiêu, các ngươi qua bên kia!”“Dịch Văn Vũ, Tương Chính Thiên, hai người các ngươi theo ta…”Chín người làm theo chỉ thị của Tần Ninh, đi tới chân núi, đào đất.Tần Ninh dẫn theo Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đi tới dưới chân một ngọn núi khác.“Đào!”“Đào cái gì ạ?”Dịch Văn Vũ ngơ ngác.“Đào đất!”Tần Ninh nói: “Bảo các ngươi đào thì cứ đào đi, lát nữa sẽ biết!”Dịch Văn Vũ không nói thêm gì nữa.Mà bên kia, những người khác bắt đầu đào đất.Tuy rằng không biết đang làm gì nhưng mà trong lòng bọn họ cũng đang mong chờ.Nhất định là có bí mật gì đó! Từ khi Tần Ninh bảo bọn họ tìm U Viêm Thiết đến bây giờ, bắt đầu đào núi, khi nào Tần Ninh cũng có sẵn kế hoạch.Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đào đất ngay trước mặt Tần Ninh.Lần này đào mất vài ngày.Hơn nữa bốn phía đều là núi cao hiểm trở, tất cả mọi người đều đang đào chân núi, chỗ sâu nhất phải đến cả trăm trượng, nhưng ngoại trừ đất đá thì chẳng có gì cả.Nhưng dù gì thì bọn họ cũng là Chân Tiên, mấy chuyện như đào núi như thế này không nhằm nhò gì.Mọi người vốn tính toán trực tiếp làm ngọn núi nổ tung nhưng bị Tần Ninh cấm, chỉ có thể đào từ từ.Mới đó mà đã qua mười ngày.“Tần đại ca!”Đoàn Thanh nhịn không được bèn nói: “Đào phải vách tường rồi!”Vách tường?Tần Ninh hỏi: “Ở đâu?”“Ngay trước mặt!”Nói xong, Đoạn Thanh dẫn Tần Ninh đi tới dưới chân một ngọn núi, đi dọc theo hang động hơn mười trượng.Liễu Lãng và Khổng Hưu đang đào, nhìn thấy Tần Ninh tới, bọn họ tỏ ra vui sướng: “Tần đại ca, huynh bảo đào đất là để tìm cái này à?”Cuối đường hầm là một vách tường.Nói đúng hơn là vách tường sắt.Phần bị đào được cao chừng ba trượng, toàn bộ bề mặt ánh lên màu đỏ tươi như máu, nhưng không được sáng cho lắm.

Tần Ninh dẫn theo chín người kia, đi thẳng vào trong núi sâu, vừa đi vừa dừng lại xem xét.

“Bắc Minh Kiết, Bắc Minh Tuyết, hai người các ngươi đi tới chỗ đỉnh núi kia, bắt đầu đào đất!”

“Khổng Hưu, Liễu Lãng, Đoàn Thanh, ba người các ngươi qua ngọn núi bên cạnh…”

“Thương Thuyên, Lôi Tiêu, các ngươi qua bên kia!”

“Dịch Văn Vũ, Tương Chính Thiên, hai người các ngươi theo ta…”

Chín người làm theo chỉ thị của Tần Ninh, đi tới chân núi, đào đất.

Tần Ninh dẫn theo Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đi tới dưới chân một ngọn núi khác.

“Đào!”

“Đào cái gì ạ?”

Dịch Văn Vũ ngơ ngác.

“Đào đất!”

Tần Ninh nói: “Bảo các ngươi đào thì cứ đào đi, lát nữa sẽ biết!”

Dịch Văn Vũ không nói thêm gì nữa.

Mà bên kia, những người khác bắt đầu đào đất.

Tuy rằng không biết đang làm gì nhưng mà trong lòng bọn họ cũng đang mong chờ.

Nhất định là có bí mật gì đó! Từ khi Tần Ninh bảo bọn họ tìm U Viêm Thiết đến bây giờ, bắt đầu đào núi, khi nào Tần Ninh cũng có sẵn kế hoạch.

Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đào đất ngay trước mặt Tần Ninh.

Lần này đào mất vài ngày.

Hơn nữa bốn phía đều là núi cao hiểm trở, tất cả mọi người đều đang đào chân núi, chỗ sâu nhất phải đến cả trăm trượng, nhưng ngoại trừ đất đá thì chẳng có gì cả.

Nhưng dù gì thì bọn họ cũng là Chân Tiên, mấy chuyện như đào núi như thế này không nhằm nhò gì.

Mọi người vốn tính toán trực tiếp làm ngọn núi nổ tung nhưng bị Tần Ninh cấm, chỉ có thể đào từ từ.

Mới đó mà đã qua mười ngày.

“Tần đại ca!”

Đoàn Thanh nhịn không được bèn nói: “Đào phải vách tường rồi!”

Vách tường?

Tần Ninh hỏi: “Ở đâu?”

“Ngay trước mặt!”

Nói xong, Đoạn Thanh dẫn Tần Ninh đi tới dưới chân một ngọn núi, đi dọc theo hang động hơn mười trượng.

Liễu Lãng và Khổng Hưu đang đào, nhìn thấy Tần Ninh tới, bọn họ tỏ ra vui sướng: “Tần đại ca, huynh bảo đào đất là để tìm cái này à?”

Cuối đường hầm là một vách tường.

Nói đúng hơn là vách tường sắt.

Phần bị đào được cao chừng ba trượng, toàn bộ bề mặt ánh lên màu đỏ tươi như máu, nhưng không được sáng cho lắm.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh dẫn theo chín người kia, đi thẳng vào trong núi sâu, vừa đi vừa dừng lại xem xét.“Bắc Minh Kiết, Bắc Minh Tuyết, hai người các ngươi đi tới chỗ đỉnh núi kia, bắt đầu đào đất!”“Khổng Hưu, Liễu Lãng, Đoàn Thanh, ba người các ngươi qua ngọn núi bên cạnh…”“Thương Thuyên, Lôi Tiêu, các ngươi qua bên kia!”“Dịch Văn Vũ, Tương Chính Thiên, hai người các ngươi theo ta…”Chín người làm theo chỉ thị của Tần Ninh, đi tới chân núi, đào đất.Tần Ninh dẫn theo Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đi tới dưới chân một ngọn núi khác.“Đào!”“Đào cái gì ạ?”Dịch Văn Vũ ngơ ngác.“Đào đất!”Tần Ninh nói: “Bảo các ngươi đào thì cứ đào đi, lát nữa sẽ biết!”Dịch Văn Vũ không nói thêm gì nữa.Mà bên kia, những người khác bắt đầu đào đất.Tuy rằng không biết đang làm gì nhưng mà trong lòng bọn họ cũng đang mong chờ.Nhất định là có bí mật gì đó! Từ khi Tần Ninh bảo bọn họ tìm U Viêm Thiết đến bây giờ, bắt đầu đào núi, khi nào Tần Ninh cũng có sẵn kế hoạch.Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đào đất ngay trước mặt Tần Ninh.Lần này đào mất vài ngày.Hơn nữa bốn phía đều là núi cao hiểm trở, tất cả mọi người đều đang đào chân núi, chỗ sâu nhất phải đến cả trăm trượng, nhưng ngoại trừ đất đá thì chẳng có gì cả.Nhưng dù gì thì bọn họ cũng là Chân Tiên, mấy chuyện như đào núi như thế này không nhằm nhò gì.Mọi người vốn tính toán trực tiếp làm ngọn núi nổ tung nhưng bị Tần Ninh cấm, chỉ có thể đào từ từ.Mới đó mà đã qua mười ngày.“Tần đại ca!”Đoàn Thanh nhịn không được bèn nói: “Đào phải vách tường rồi!”Vách tường?Tần Ninh hỏi: “Ở đâu?”“Ngay trước mặt!”Nói xong, Đoạn Thanh dẫn Tần Ninh đi tới dưới chân một ngọn núi, đi dọc theo hang động hơn mười trượng.Liễu Lãng và Khổng Hưu đang đào, nhìn thấy Tần Ninh tới, bọn họ tỏ ra vui sướng: “Tần đại ca, huynh bảo đào đất là để tìm cái này à?”Cuối đường hầm là một vách tường.Nói đúng hơn là vách tường sắt.Phần bị đào được cao chừng ba trượng, toàn bộ bề mặt ánh lên màu đỏ tươi như máu, nhưng không được sáng cho lắm.

Chương 8753: Nói đúng hơn là vách tường sắt.