“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8766: "Bất ngờ lắm nhỉ?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hắn vung hai tay lên, hai mươi mốt phù chú bắn vào cánh cửa kia.Cảnh tượng ấy dọa Tương Chính Thiên choáng váng.Khi mở cửa Vạn Phù, cần phải tìm từng phù chú một, nhưng Tần Ninh lại làm rất thô bạo... Nếu thất bại thì coi như xong đời! Nhưng ngay sau đó, trước người Tần Ninh, hai mươi mốt phù chú kia lóe sáng, dũng mạnh tiến vào trong cửa Vạn Phù.Rầm... tiếng vỡ tạc truyền tới.Hai mươi mốt phù chú vậy mà đã kết hợp hoàn chỉnh với hai mươi mốt phù chú trong hàng vạn phù chú trên cửa.Đùng đùng đùng! Tiếng đùng nặng nề truyền tới, cánh cửa dần dần mở ra, một luồng khí tức cuồn cuộn đập vào mặt bọn họ."Mở... mở... mở rồi...", cả người Tương Chính Thiên dại ra.Tần Ninh vỗ tay, cười nói: "Đi thôi!"Đoàn Thanh đi lại bên cạnh Tương Chính Thiên, không khỏi cất lời: "Tương Chính Thiên, thấy tên nhãi nhà ngươi nói vô cùng thần kỳ này nọ, nhưng trông không lợi hại như vậy nha!"Bắc Minh Kiết cũng nói chen vào: "Coi ngươi dọa chúng ta kìa!"Cả bọn đi theo Tần Ninh bước vào.Tương Chính Thiên đứng ngây tại chỗ, ngơ ngác nói: "Thật sự... thật sự rất đáng sợ...", bọn người kia vậy mà không tin hắn ta! Chín người bước vào theo Tần Ninh.Đập vào mắt bọn họ là một rừng cây dưới lòng đất.Đứng ở rìa nhìn qua, cổ thụ lan tràn khắp nơi, trải dài khoảng tầm hơn mười dặm.Hơn nữa, những cây cổ thụ đó không có cây nào giống cây nào."Ngân Thiết Thụ, Vân Lĩnh Thụ, Thiên Quả Thụ...", ánh mắt Dịch Văn Vũ dừng lại ở đám cổ thụ ấy, nghẹn họng nói: "Những thứ đó đều là... những tiên thụ vô cùng quý giá đó... thân cây Ngân Thiết Thụ dư sức tạo ra tiên khí tam phẩm, lá cây của Vân Lĩnh Thụ có thể dùng để luyện đan, quả của Thiên Quả Thụ có thể khiến tinh thần sảng khoái, đối với Thiên Tiên cũng có công hiệu...", từng cây từng cây cổ thụ trải dài liên miên suốt hơn mười dặm... mà còn là không cây nào giống cây nào.Mà điều kinh ngạc hơn đó là theo lý mà nói, môi trường sinh trưởng của những cây tiên thụ đó đều không giống nhau.Nhưng hiện tại, chúng đều ở đây, tụ lại một chỗ.Tần Ninh đứng trước mặt chín người, thấy rừng tiên thụ trải dài liên miên hơn mười dặm ấy mà lòng cũng nao nao."Tần đại ca, ngươi sao thế?"Bắc Minh Tuyết cẩn thật phát hiện ra Tần Ninh hơi sững sờ."Bất ngờ lắm nhỉ?"Dịch Văn Vũ cười nói: "Tần đại ca, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy nơi này thật kỳ lạ chăng?"
Hắn vung hai tay lên, hai mươi mốt phù chú bắn vào cánh cửa kia.
Cảnh tượng ấy dọa Tương Chính Thiên choáng váng.
Khi mở cửa Vạn Phù, cần phải tìm từng phù chú một, nhưng Tần Ninh lại làm rất thô bạo... Nếu thất bại thì coi như xong đời! Nhưng ngay sau đó, trước người Tần Ninh, hai mươi mốt phù chú kia lóe sáng, dũng mạnh tiến vào trong cửa Vạn Phù.
Rầm... tiếng vỡ tạc truyền tới.
Hai mươi mốt phù chú vậy mà đã kết hợp hoàn chỉnh với hai mươi mốt phù chú trong hàng vạn phù chú trên cửa.
Đùng đùng đùng! Tiếng đùng nặng nề truyền tới, cánh cửa dần dần mở ra, một luồng khí tức cuồn cuộn đập vào mặt bọn họ.
"Mở... mở... mở rồi...", cả người Tương Chính Thiên dại ra.
Tần Ninh vỗ tay, cười nói: "Đi thôi!"
Đoàn Thanh đi lại bên cạnh Tương Chính Thiên, không khỏi cất lời: "Tương Chính Thiên, thấy tên nhãi nhà ngươi nói vô cùng thần kỳ này nọ, nhưng trông không lợi hại như vậy nha!"
Bắc Minh Kiết cũng nói chen vào: "Coi ngươi dọa chúng ta kìa!"
Cả bọn đi theo Tần Ninh bước vào.
Tương Chính Thiên đứng ngây tại chỗ, ngơ ngác nói: "Thật sự... thật sự rất đáng sợ...", bọn người kia vậy mà không tin hắn ta! Chín người bước vào theo Tần Ninh.
Đập vào mắt bọn họ là một rừng cây dưới lòng đất.
Đứng ở rìa nhìn qua, cổ thụ lan tràn khắp nơi, trải dài khoảng tầm hơn mười dặm.
Hơn nữa, những cây cổ thụ đó không có cây nào giống cây nào.
"Ngân Thiết Thụ, Vân Lĩnh Thụ, Thiên Quả Thụ...", ánh mắt Dịch Văn Vũ dừng lại ở đám cổ thụ ấy, nghẹn họng nói: "Những thứ đó đều là... những tiên thụ vô cùng quý giá đó... thân cây Ngân Thiết Thụ dư sức tạo ra tiên khí tam phẩm, lá cây của Vân Lĩnh Thụ có thể dùng để luyện đan, quả của Thiên Quả Thụ có thể khiến tinh thần sảng khoái, đối với Thiên Tiên cũng có công hiệu...", từng cây từng cây cổ thụ trải dài liên miên suốt hơn mười dặm... mà còn là không cây nào giống cây nào.
Mà điều kinh ngạc hơn đó là theo lý mà nói, môi trường sinh trưởng của những cây tiên thụ đó đều không giống nhau.
Nhưng hiện tại, chúng đều ở đây, tụ lại một chỗ.
Tần Ninh đứng trước mặt chín người, thấy rừng tiên thụ trải dài liên miên hơn mười dặm ấy mà lòng cũng nao nao.
"Tần đại ca, ngươi sao thế?"
Bắc Minh Tuyết cẩn thật phát hiện ra Tần Ninh hơi sững sờ.
"Bất ngờ lắm nhỉ?"
Dịch Văn Vũ cười nói: "Tần đại ca, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy nơi này thật kỳ lạ chăng?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hắn vung hai tay lên, hai mươi mốt phù chú bắn vào cánh cửa kia.Cảnh tượng ấy dọa Tương Chính Thiên choáng váng.Khi mở cửa Vạn Phù, cần phải tìm từng phù chú một, nhưng Tần Ninh lại làm rất thô bạo... Nếu thất bại thì coi như xong đời! Nhưng ngay sau đó, trước người Tần Ninh, hai mươi mốt phù chú kia lóe sáng, dũng mạnh tiến vào trong cửa Vạn Phù.Rầm... tiếng vỡ tạc truyền tới.Hai mươi mốt phù chú vậy mà đã kết hợp hoàn chỉnh với hai mươi mốt phù chú trong hàng vạn phù chú trên cửa.Đùng đùng đùng! Tiếng đùng nặng nề truyền tới, cánh cửa dần dần mở ra, một luồng khí tức cuồn cuộn đập vào mặt bọn họ."Mở... mở... mở rồi...", cả người Tương Chính Thiên dại ra.Tần Ninh vỗ tay, cười nói: "Đi thôi!"Đoàn Thanh đi lại bên cạnh Tương Chính Thiên, không khỏi cất lời: "Tương Chính Thiên, thấy tên nhãi nhà ngươi nói vô cùng thần kỳ này nọ, nhưng trông không lợi hại như vậy nha!"Bắc Minh Kiết cũng nói chen vào: "Coi ngươi dọa chúng ta kìa!"Cả bọn đi theo Tần Ninh bước vào.Tương Chính Thiên đứng ngây tại chỗ, ngơ ngác nói: "Thật sự... thật sự rất đáng sợ...", bọn người kia vậy mà không tin hắn ta! Chín người bước vào theo Tần Ninh.Đập vào mắt bọn họ là một rừng cây dưới lòng đất.Đứng ở rìa nhìn qua, cổ thụ lan tràn khắp nơi, trải dài khoảng tầm hơn mười dặm.Hơn nữa, những cây cổ thụ đó không có cây nào giống cây nào."Ngân Thiết Thụ, Vân Lĩnh Thụ, Thiên Quả Thụ...", ánh mắt Dịch Văn Vũ dừng lại ở đám cổ thụ ấy, nghẹn họng nói: "Những thứ đó đều là... những tiên thụ vô cùng quý giá đó... thân cây Ngân Thiết Thụ dư sức tạo ra tiên khí tam phẩm, lá cây của Vân Lĩnh Thụ có thể dùng để luyện đan, quả của Thiên Quả Thụ có thể khiến tinh thần sảng khoái, đối với Thiên Tiên cũng có công hiệu...", từng cây từng cây cổ thụ trải dài liên miên suốt hơn mười dặm... mà còn là không cây nào giống cây nào.Mà điều kinh ngạc hơn đó là theo lý mà nói, môi trường sinh trưởng của những cây tiên thụ đó đều không giống nhau.Nhưng hiện tại, chúng đều ở đây, tụ lại một chỗ.Tần Ninh đứng trước mặt chín người, thấy rừng tiên thụ trải dài liên miên hơn mười dặm ấy mà lòng cũng nao nao."Tần đại ca, ngươi sao thế?"Bắc Minh Tuyết cẩn thật phát hiện ra Tần Ninh hơi sững sờ."Bất ngờ lắm nhỉ?"Dịch Văn Vũ cười nói: "Tần đại ca, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy nơi này thật kỳ lạ chăng?"