“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8781: "Cửu Tinh Thiên Kỳ!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Dịch Văn Vũ gãi đầu nói: "Chính là vừa mong đợi, vừa sợ hãi, ta không biết phải nói sao nữa, nhưng Tần đại ca cho ta cảm giác như vậy...", mười người đi qua đại điện, hướng tới phía sau.Dọc đường đi, chín người Bắc Minh Kiết, Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đều rất cẩn thận, sợ này sợ nọ.Sau đại điện là một con đường rất lớn.Hai bên đường là núi cao trải dài liên miên.Sau khi đi hơn mười dặm lại xuất hiện thêm một cung điện chắn ngang giữa đường.Lần này cả mười người bước vào cung điện, ngay sau đó lại phát hiện sau cung điện lại có một quan tài.Tần Ninh tiếp tục mở nó ra.Cả bọn đi vào đây không giống như tìm kiếm trong cấm địa, mà giống như... kẻ trộm mộ.Cảm giác này thật quái dị nhưng cũng rất chân thật.Nắp quan tài lại bay lên không.Bọn họ không đi xem trong quan tài có gì trước, mà ngẩng đầu nhìn qua hai bên sườn quan tài."Khương Giai Dụ!"Ba chữ đó rất rõ ràng.Bên sườn quan tài ghi chép lại cuộc đời Khương Giai Dụ."Vị này cũng là một trong mười hai tộc lão của Khương tộc!"Dịch Văn Vũ thở dài nói: "Xem ra Khương tộc ở Đại Nhật tiên châu thật sự có vấn đề rất lớn".Hai vị tộc lão đã chết! Đây chứng tỏ rằng gia tộc đã xuất hiện phiền phức cực kỳ lớn mới có chuyện như thế.Hơn nữa... chẳng biết đằng sau còn có cái gì.Tần Ninh tới chỗ quan tài, quan sát kỹ, trong quan tài là một ông lão đã qua sáu mươi.Thế nhưng thi thể của ông lão này lại không hoàn thiện như Khương Đằng Vân.Một tay một chân đã mất.Bên cạnh Khương Giai Dụ đặt chín cái hộp gỗ lớn bằng bàn tay.Tần Ninh vung tay lên, chín hộp gỗ bay lên.Hắn mở hộp gỗ, áp lực khủng khiếp truyền tới.Trong mỗi một cái hộp gỗ đều có đặt một lá cờ.Lá cờ chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng quanh nó như có tiếng gió thét gào, trông rất đáng sợ.Chín cái hộp gỗ đều được mở ra, chín lá cờ giống hệt nhau xuất hiện trước mắt hắn.Tần Ninh lại vung tay lên, chín lá cờ bay quanh xếp thành một hàng."Cửu Tinh Thiên Kỳ!"Lần này, Bắc Minh Kiết cũng thốt lên."Lại là tiên khí ngũ phẩm!"Bắc Minh Kiết quát: "Năm xưa, một vị lão tổ của thế gia Bắc Minh ta đã từng thấy người của Khương tộc thi triển lá cờ đó, dẫn tới lực lượng cửu tinh, tạo thành đại trận, hô mưa gọi gió, mạnh mẽ đến đáng sợ!"
Dịch Văn Vũ gãi đầu nói: "Chính là vừa mong đợi, vừa sợ hãi, ta không biết phải nói sao nữa, nhưng Tần đại ca cho ta cảm giác như vậy...", mười người đi qua đại điện, hướng tới phía sau.
Dọc đường đi, chín người Bắc Minh Kiết, Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đều rất cẩn thận, sợ này sợ nọ.
Sau đại điện là một con đường rất lớn.
Hai bên đường là núi cao trải dài liên miên.
Sau khi đi hơn mười dặm lại xuất hiện thêm một cung điện chắn ngang giữa đường.
Lần này cả mười người bước vào cung điện, ngay sau đó lại phát hiện sau cung điện lại có một quan tài.
Tần Ninh tiếp tục mở nó ra.
Cả bọn đi vào đây không giống như tìm kiếm trong cấm địa, mà giống như... kẻ trộm mộ.
Cảm giác này thật quái dị nhưng cũng rất chân thật.
Nắp quan tài lại bay lên không.
Bọn họ không đi xem trong quan tài có gì trước, mà ngẩng đầu nhìn qua hai bên sườn quan tài.
"Khương Giai Dụ!"
Ba chữ đó rất rõ ràng.
Bên sườn quan tài ghi chép lại cuộc đời Khương Giai Dụ.
"Vị này cũng là một trong mười hai tộc lão của Khương tộc!"
Dịch Văn Vũ thở dài nói: "Xem ra Khương tộc ở Đại Nhật tiên châu thật sự có vấn đề rất lớn".
Hai vị tộc lão đã chết! Đây chứng tỏ rằng gia tộc đã xuất hiện phiền phức cực kỳ lớn mới có chuyện như thế.
Hơn nữa... chẳng biết đằng sau còn có cái gì.
Tần Ninh tới chỗ quan tài, quan sát kỹ, trong quan tài là một ông lão đã qua sáu mươi.
Thế nhưng thi thể của ông lão này lại không hoàn thiện như Khương Đằng Vân.
Một tay một chân đã mất.
Bên cạnh Khương Giai Dụ đặt chín cái hộp gỗ lớn bằng bàn tay.
Tần Ninh vung tay lên, chín hộp gỗ bay lên.
Hắn mở hộp gỗ, áp lực khủng khiếp truyền tới.
Trong mỗi một cái hộp gỗ đều có đặt một lá cờ.
Lá cờ chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng quanh nó như có tiếng gió thét gào, trông rất đáng sợ.
Chín cái hộp gỗ đều được mở ra, chín lá cờ giống hệt nhau xuất hiện trước mắt hắn.
Tần Ninh lại vung tay lên, chín lá cờ bay quanh xếp thành một hàng.
"Cửu Tinh Thiên Kỳ!"
Lần này, Bắc Minh Kiết cũng thốt lên.
"Lại là tiên khí ngũ phẩm!"
Bắc Minh Kiết quát: "Năm xưa, một vị lão tổ của thế gia Bắc Minh ta đã từng thấy người của Khương tộc thi triển lá cờ đó, dẫn tới lực lượng cửu tinh, tạo thành đại trận, hô mưa gọi gió, mạnh mẽ đến đáng sợ!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Dịch Văn Vũ gãi đầu nói: "Chính là vừa mong đợi, vừa sợ hãi, ta không biết phải nói sao nữa, nhưng Tần đại ca cho ta cảm giác như vậy...", mười người đi qua đại điện, hướng tới phía sau.Dọc đường đi, chín người Bắc Minh Kiết, Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ đều rất cẩn thận, sợ này sợ nọ.Sau đại điện là một con đường rất lớn.Hai bên đường là núi cao trải dài liên miên.Sau khi đi hơn mười dặm lại xuất hiện thêm một cung điện chắn ngang giữa đường.Lần này cả mười người bước vào cung điện, ngay sau đó lại phát hiện sau cung điện lại có một quan tài.Tần Ninh tiếp tục mở nó ra.Cả bọn đi vào đây không giống như tìm kiếm trong cấm địa, mà giống như... kẻ trộm mộ.Cảm giác này thật quái dị nhưng cũng rất chân thật.Nắp quan tài lại bay lên không.Bọn họ không đi xem trong quan tài có gì trước, mà ngẩng đầu nhìn qua hai bên sườn quan tài."Khương Giai Dụ!"Ba chữ đó rất rõ ràng.Bên sườn quan tài ghi chép lại cuộc đời Khương Giai Dụ."Vị này cũng là một trong mười hai tộc lão của Khương tộc!"Dịch Văn Vũ thở dài nói: "Xem ra Khương tộc ở Đại Nhật tiên châu thật sự có vấn đề rất lớn".Hai vị tộc lão đã chết! Đây chứng tỏ rằng gia tộc đã xuất hiện phiền phức cực kỳ lớn mới có chuyện như thế.Hơn nữa... chẳng biết đằng sau còn có cái gì.Tần Ninh tới chỗ quan tài, quan sát kỹ, trong quan tài là một ông lão đã qua sáu mươi.Thế nhưng thi thể của ông lão này lại không hoàn thiện như Khương Đằng Vân.Một tay một chân đã mất.Bên cạnh Khương Giai Dụ đặt chín cái hộp gỗ lớn bằng bàn tay.Tần Ninh vung tay lên, chín hộp gỗ bay lên.Hắn mở hộp gỗ, áp lực khủng khiếp truyền tới.Trong mỗi một cái hộp gỗ đều có đặt một lá cờ.Lá cờ chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng quanh nó như có tiếng gió thét gào, trông rất đáng sợ.Chín cái hộp gỗ đều được mở ra, chín lá cờ giống hệt nhau xuất hiện trước mắt hắn.Tần Ninh lại vung tay lên, chín lá cờ bay quanh xếp thành một hàng."Cửu Tinh Thiên Kỳ!"Lần này, Bắc Minh Kiết cũng thốt lên."Lại là tiên khí ngũ phẩm!"Bắc Minh Kiết quát: "Năm xưa, một vị lão tổ của thế gia Bắc Minh ta đã từng thấy người của Khương tộc thi triển lá cờ đó, dẫn tới lực lượng cửu tinh, tạo thành đại trận, hô mưa gọi gió, mạnh mẽ đến đáng sợ!"