“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8791: "Nhớ kỹ đó!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Người Tần Ninh cứng đờ, trong chốc lát, phảng phất như đã qua một thế hệ.Thật lâu sau đó, trong đại điện chỉ có tiếng khóc la của ông già.Chín người Bắc Minh Kiết, Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ nào dám lên tiếng, thậm chí cả chín người đều cảm thấy mình đứng ở đây đều là thừa thãi! Chín người bọn họ cũng có một các giác hoang đường bất chợt nảy ra trong đầu.Chúng ta là ai?Chúng ta đang ở đâu?Chúng ta phải làm gì?Chín người không dám thở mạnh.Mãi một lúc lâu sau, Tần Ninh suy sụp ngồi xuống đất.Lúc này, hắn cũng cảm thấy lòng mình trống rỗng.Chặng đường đời này của hắn đã có rất nhiều nuối tiếc.Tiếc nuối về Tần Hâm Hâm, về Lý Nhất Phong, về vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên... mỗi một lần đối diện với sự ra đi của bọn họ, Tần Ninh đều luôn tự nói với bản thân rằng hắn đã trải qua quá nhiều rồi, đã chết lặng từ lâu.Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể khiến lòng Tần Ninh khôi phục.Cảm giác ấy rất đau đớn! Chín đời chính là chín vạn năm, chín vạn năm trong cuộc đời mấy trăm vạn năm của hắn rất ngắn.Nhưng trong chín vạn năm ấy, những người đó, những chuyện xưa lúc nào cũng đều khắc ghi trong đầu hắn.Chết rồi... trong đầu Tần Ninh chỉ quanh quẩn hai chữ này.Hắn cảm giác có người đang gọi hắn."Tần đại ca... Tần đại ca... ngươi không sao chứ...", Tần Ninh cảm thấy rất mệt, rất buồn, không muốn nói gì, cũng chả muốn làm gì.Dù đã gặp nhiều lần âm dương tách biệt, nhưng hắn vẫn không thể vứt bỏ tình cảm của chính mình."Rốt cuộc ngươi là ai?"Lúc này, ông già ngừng khóc, nhìn về phía Tần Ninh.Ông ta không biết sao Tần Ninh nhận ra mình.Không biết đã qua bao lâu, Tần Ninh mới định thần lại, ngơ ngác nhìn vào ông lão, chậm rãi nói: "Mau dẫn ta đi gặp Thái Vi...", ông lão nghe vậy, người run lên.Ông ta nhìn vào chín người Bắc Minh Kiết và Tương Chính Thiên.Rồi ông lão chậm chạp đứng dậy, xoa mặt, chống gậy gỗ, bước tập tễnh từng bước một.Tần Ninh cũng đứng dậy, chầm chậm đi theo ông lão.

Người Tần Ninh cứng đờ, trong chốc lát, phảng phất như đã qua một thế hệ.

Thật lâu sau đó, trong đại điện chỉ có tiếng khóc la của ông già.

Chín người Bắc Minh Kiết, Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ nào dám lên tiếng, thậm chí cả chín người đều cảm thấy mình đứng ở đây đều là thừa thãi! Chín người bọn họ cũng có một các giác hoang đường bất chợt nảy ra trong đầu.

Chúng ta là ai?

Chúng ta đang ở đâu?

Chúng ta phải làm gì?

Chín người không dám thở mạnh.

Mãi một lúc lâu sau, Tần Ninh suy sụp ngồi xuống đất.

Lúc này, hắn cũng cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Chặng đường đời này của hắn đã có rất nhiều nuối tiếc.

Tiếc nuối về Tần Hâm Hâm, về Lý Nhất Phong, về vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên... mỗi một lần đối diện với sự ra đi của bọn họ, Tần Ninh đều luôn tự nói với bản thân rằng hắn đã trải qua quá nhiều rồi, đã chết lặng từ lâu.

Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể khiến lòng Tần Ninh khôi phục.

Cảm giác ấy rất đau đớn! Chín đời chính là chín vạn năm, chín vạn năm trong cuộc đời mấy trăm vạn năm của hắn rất ngắn.

Nhưng trong chín vạn năm ấy, những người đó, những chuyện xưa lúc nào cũng đều khắc ghi trong đầu hắn.

Chết rồi... trong đầu Tần Ninh chỉ quanh quẩn hai chữ này.

Hắn cảm giác có người đang gọi hắn.

"Tần đại ca... Tần đại ca... ngươi không sao chứ...", Tần Ninh cảm thấy rất mệt, rất buồn, không muốn nói gì, cũng chả muốn làm gì.

Dù đã gặp nhiều lần âm dương tách biệt, nhưng hắn vẫn không thể vứt bỏ tình cảm của chính mình.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lúc này, ông già ngừng khóc, nhìn về phía Tần Ninh.

Ông ta không biết sao Tần Ninh nhận ra mình.

Không biết đã qua bao lâu, Tần Ninh mới định thần lại, ngơ ngác nhìn vào ông lão, chậm rãi nói: "Mau dẫn ta đi gặp Thái Vi...", ông lão nghe vậy, người run lên.

Ông ta nhìn vào chín người Bắc Minh Kiết và Tương Chính Thiên.

Rồi ông lão chậm chạp đứng dậy, xoa mặt, chống gậy gỗ, bước tập tễnh từng bước một.

Tần Ninh cũng đứng dậy, chầm chậm đi theo ông lão.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Người Tần Ninh cứng đờ, trong chốc lát, phảng phất như đã qua một thế hệ.Thật lâu sau đó, trong đại điện chỉ có tiếng khóc la của ông già.Chín người Bắc Minh Kiết, Tương Chính Thiên và Dịch Văn Vũ nào dám lên tiếng, thậm chí cả chín người đều cảm thấy mình đứng ở đây đều là thừa thãi! Chín người bọn họ cũng có một các giác hoang đường bất chợt nảy ra trong đầu.Chúng ta là ai?Chúng ta đang ở đâu?Chúng ta phải làm gì?Chín người không dám thở mạnh.Mãi một lúc lâu sau, Tần Ninh suy sụp ngồi xuống đất.Lúc này, hắn cũng cảm thấy lòng mình trống rỗng.Chặng đường đời này của hắn đã có rất nhiều nuối tiếc.Tiếc nuối về Tần Hâm Hâm, về Lý Nhất Phong, về vợ chồng Linh Thư và Lý Thanh Huyên... mỗi một lần đối diện với sự ra đi của bọn họ, Tần Ninh đều luôn tự nói với bản thân rằng hắn đã trải qua quá nhiều rồi, đã chết lặng từ lâu.Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể khiến lòng Tần Ninh khôi phục.Cảm giác ấy rất đau đớn! Chín đời chính là chín vạn năm, chín vạn năm trong cuộc đời mấy trăm vạn năm của hắn rất ngắn.Nhưng trong chín vạn năm ấy, những người đó, những chuyện xưa lúc nào cũng đều khắc ghi trong đầu hắn.Chết rồi... trong đầu Tần Ninh chỉ quanh quẩn hai chữ này.Hắn cảm giác có người đang gọi hắn."Tần đại ca... Tần đại ca... ngươi không sao chứ...", Tần Ninh cảm thấy rất mệt, rất buồn, không muốn nói gì, cũng chả muốn làm gì.Dù đã gặp nhiều lần âm dương tách biệt, nhưng hắn vẫn không thể vứt bỏ tình cảm của chính mình."Rốt cuộc ngươi là ai?"Lúc này, ông già ngừng khóc, nhìn về phía Tần Ninh.Ông ta không biết sao Tần Ninh nhận ra mình.Không biết đã qua bao lâu, Tần Ninh mới định thần lại, ngơ ngác nhìn vào ông lão, chậm rãi nói: "Mau dẫn ta đi gặp Thái Vi...", ông lão nghe vậy, người run lên.Ông ta nhìn vào chín người Bắc Minh Kiết và Tương Chính Thiên.Rồi ông lão chậm chạp đứng dậy, xoa mặt, chống gậy gỗ, bước tập tễnh từng bước một.Tần Ninh cũng đứng dậy, chầm chậm đi theo ông lão.

Chương 8791: "Nhớ kỹ đó!"