“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8806: “Lão già kia, đừng có chạy!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lần này, chín người bọn họ đều thăng lên tới cảnh giới Nhân Tiên, bây giờ lại chiếm được tiên quyết tốt, đúng là trời ban hồng ân mà.Chín người ngồi tụm lại một chỗ trong đại điện.Đã nửa năm trôi qua.Bọn họ vẫn luôn ở lại nơi này, không dám di chuyển.Hơn nữa trong đại điện còn có một cái quan tài bằng đồng, thật đáng sợ.Trong quan tài giam giữ tộc trưởng nhà họ Khương, Khương Vân Tùng.Chỉ cần nghĩ tới chuyện ở chung với một vị Kim Tiên hơn nửa năm là đã thấy lạnh sống lưng rồi.Cho dù vị Kim Tiên đại nhân này đã chết từ lâu rồi.“Rốt cuộc thì Tần đại ca ra sao rồi?”Bắc Minh Kiết lo lắng.“Nếu lão già Khương Thái Bạch kia nói thật thì phía sau là nơi nào vậy? Rốt cuộc là Khương Thái Vi đã chết hay còn sống?”“Ai biết, nhưng mà chín người chúng ta không thể thoát khỏi nơi này được”.“Haiz…”“Ta chỉ hi vọng là Tần đại ca không có việc gì”.“Không biết đợt rèn luyện này ra sao rồi”.Bọn họ nói qua nói lại một lúc, cuối cùng vẫn không yên lòng.Cộp… cộp… cộp… Đúng vào lúc này, tiếng gậy gỗ gõ xuống đất vang lên.Chín người kia phản ứng lại, vội vàng đứng lên, nhìn vào con đường dẫn ra sau đại điện.Một người già nua từ từ bước ra.Là cái tên Khương Thái Bạch khiến người ta run sợ kia!“Các ngươi, đi theo ta!”Khương Thái Bạch nói.Nghe thấy vậy, sắc mặt của chín người thay đổi.Đúng vào lúc này, Bắc Minh Kiết bỗng cầm thương dài, trợn mắt nhìn Khương Thái Bạch rồi quát lên: “Ngươi đã làm gì Tần đại ca rồi?”Nghe thấy vậy, những người còn lại cũng đứng dậy đề phòng.Cho dù biết bọn họ không thể địch lại ông ta, cho dù biết thực lực hai bên chênh lệch rất lớn nhưng bọn họ cũng phải bày tỏ thái độ của mình.Dịch Văn Vũ lạnh lùng: “Thả Tần đại ca ra!”Khương Thái Bạch dừng lại, ông ta nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.“Nếu muốn gặp Tần Ninh thì đi theo ta”.Nói xong, Khương Thái Bạch bước đi.“Lão già kia, đừng có chạy!”Bắc Minh Kiết hét lên, sau đó hắn ta dùng thương công kích.Khương Thái Bạch chỉ đi chầm chậm về phía con đường kia, dường như ông ta không phát hiện ra công kích của Bắc Minh Kiết.Choang! Nhưng vào lúc trường thương của Bắc Minh Kiết tiến lại gần lưng của Khương Thái Bạch, thì một tiếng choang vang lên, Bắc Minh Kiết bị đẩy lùi hơn mười bước, sắc mặt hắn ta tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.Khương Thái Bạch không ra tay! Bắc Minh Kiết tự thua thảm hại.

Lần này, chín người bọn họ đều thăng lên tới cảnh giới Nhân Tiên, bây giờ lại chiếm được tiên quyết tốt, đúng là trời ban hồng ân mà.

Chín người ngồi tụm lại một chỗ trong đại điện.

Đã nửa năm trôi qua.

Bọn họ vẫn luôn ở lại nơi này, không dám di chuyển.

Hơn nữa trong đại điện còn có một cái quan tài bằng đồng, thật đáng sợ.

Trong quan tài giam giữ tộc trưởng nhà họ Khương, Khương Vân Tùng.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện ở chung với một vị Kim Tiên hơn nửa năm là đã thấy lạnh sống lưng rồi.

Cho dù vị Kim Tiên đại nhân này đã chết từ lâu rồi.

“Rốt cuộc thì Tần đại ca ra sao rồi?”

Bắc Minh Kiết lo lắng.

“Nếu lão già Khương Thái Bạch kia nói thật thì phía sau là nơi nào vậy? Rốt cuộc là Khương Thái Vi đã chết hay còn sống?”

“Ai biết, nhưng mà chín người chúng ta không thể thoát khỏi nơi này được”.

“Haiz…”

“Ta chỉ hi vọng là Tần đại ca không có việc gì”.

“Không biết đợt rèn luyện này ra sao rồi”.

Bọn họ nói qua nói lại một lúc, cuối cùng vẫn không yên lòng.

Cộp… cộp… cộp… Đúng vào lúc này, tiếng gậy gỗ gõ xuống đất vang lên.

Chín người kia phản ứng lại, vội vàng đứng lên, nhìn vào con đường dẫn ra sau đại điện.

Một người già nua từ từ bước ra.

Là cái tên Khương Thái Bạch khiến người ta run sợ kia!

“Các ngươi, đi theo ta!”

Khương Thái Bạch nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của chín người thay đổi.

Đúng vào lúc này, Bắc Minh Kiết bỗng cầm thương dài, trợn mắt nhìn Khương Thái Bạch rồi quát lên: “Ngươi đã làm gì Tần đại ca rồi?”

Nghe thấy vậy, những người còn lại cũng đứng dậy đề phòng.

Cho dù biết bọn họ không thể địch lại ông ta, cho dù biết thực lực hai bên chênh lệch rất lớn nhưng bọn họ cũng phải bày tỏ thái độ của mình.

Dịch Văn Vũ lạnh lùng: “Thả Tần đại ca ra!”

Khương Thái Bạch dừng lại, ông ta nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Nếu muốn gặp Tần Ninh thì đi theo ta”.

Nói xong, Khương Thái Bạch bước đi.

“Lão già kia, đừng có chạy!”

Bắc Minh Kiết hét lên, sau đó hắn ta dùng thương công kích.

Khương Thái Bạch chỉ đi chầm chậm về phía con đường kia, dường như ông ta không phát hiện ra công kích của Bắc Minh Kiết.

Choang! Nhưng vào lúc trường thương của Bắc Minh Kiết tiến lại gần lưng của Khương Thái Bạch, thì một tiếng choang vang lên, Bắc Minh Kiết bị đẩy lùi hơn mười bước, sắc mặt hắn ta tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Khương Thái Bạch không ra tay! Bắc Minh Kiết tự thua thảm hại.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lần này, chín người bọn họ đều thăng lên tới cảnh giới Nhân Tiên, bây giờ lại chiếm được tiên quyết tốt, đúng là trời ban hồng ân mà.Chín người ngồi tụm lại một chỗ trong đại điện.Đã nửa năm trôi qua.Bọn họ vẫn luôn ở lại nơi này, không dám di chuyển.Hơn nữa trong đại điện còn có một cái quan tài bằng đồng, thật đáng sợ.Trong quan tài giam giữ tộc trưởng nhà họ Khương, Khương Vân Tùng.Chỉ cần nghĩ tới chuyện ở chung với một vị Kim Tiên hơn nửa năm là đã thấy lạnh sống lưng rồi.Cho dù vị Kim Tiên đại nhân này đã chết từ lâu rồi.“Rốt cuộc thì Tần đại ca ra sao rồi?”Bắc Minh Kiết lo lắng.“Nếu lão già Khương Thái Bạch kia nói thật thì phía sau là nơi nào vậy? Rốt cuộc là Khương Thái Vi đã chết hay còn sống?”“Ai biết, nhưng mà chín người chúng ta không thể thoát khỏi nơi này được”.“Haiz…”“Ta chỉ hi vọng là Tần đại ca không có việc gì”.“Không biết đợt rèn luyện này ra sao rồi”.Bọn họ nói qua nói lại một lúc, cuối cùng vẫn không yên lòng.Cộp… cộp… cộp… Đúng vào lúc này, tiếng gậy gỗ gõ xuống đất vang lên.Chín người kia phản ứng lại, vội vàng đứng lên, nhìn vào con đường dẫn ra sau đại điện.Một người già nua từ từ bước ra.Là cái tên Khương Thái Bạch khiến người ta run sợ kia!“Các ngươi, đi theo ta!”Khương Thái Bạch nói.Nghe thấy vậy, sắc mặt của chín người thay đổi.Đúng vào lúc này, Bắc Minh Kiết bỗng cầm thương dài, trợn mắt nhìn Khương Thái Bạch rồi quát lên: “Ngươi đã làm gì Tần đại ca rồi?”Nghe thấy vậy, những người còn lại cũng đứng dậy đề phòng.Cho dù biết bọn họ không thể địch lại ông ta, cho dù biết thực lực hai bên chênh lệch rất lớn nhưng bọn họ cũng phải bày tỏ thái độ của mình.Dịch Văn Vũ lạnh lùng: “Thả Tần đại ca ra!”Khương Thái Bạch dừng lại, ông ta nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.“Nếu muốn gặp Tần Ninh thì đi theo ta”.Nói xong, Khương Thái Bạch bước đi.“Lão già kia, đừng có chạy!”Bắc Minh Kiết hét lên, sau đó hắn ta dùng thương công kích.Khương Thái Bạch chỉ đi chầm chậm về phía con đường kia, dường như ông ta không phát hiện ra công kích của Bắc Minh Kiết.Choang! Nhưng vào lúc trường thương của Bắc Minh Kiết tiến lại gần lưng của Khương Thái Bạch, thì một tiếng choang vang lên, Bắc Minh Kiết bị đẩy lùi hơn mười bước, sắc mặt hắn ta tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.Khương Thái Bạch không ra tay! Bắc Minh Kiết tự thua thảm hại.

Chương 8806: “Lão già kia, đừng có chạy!”