“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8841: "Ngươi nói ai là bà già đáng chết!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Người đàn ông tên là Khuất Diễm lập tức dẫn mấy người đi về phía bốn người Tần Ninh.Khuất Diễm sải bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp hỏi: "Các ngươi người nào?""Người sống!"Tần Ninh trả lời đơn giản.Khương Thái Vi ở bên cạnh lại không nhịn được nở nụ cười.Sắc mặt Tần Ninh vô cùng cổ quái.Cái này có gì đáng cười sao?"Bà già đáng chết, ngươi cười cái rắm!"Khuất Diễm mắng một câu, lại nhìn Tần Ninh, khẽ nói: "Tên nhóc kia, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta".Mà lúc này, nghe được bốn chữ bà già đáng chết, nụ cười trên mặt Khương Thái Vi lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ buồn bã đau thương.Đáy mắt Tần Ninh lóe lên một chút sát ý rồi biến mất.Nhìn về phía Khương Thái Vi, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, cười nói: "Ngươi không xấu, dưới gầm trời này, nếu ngươi xấu thì không còn ai là mỹ nhân nữa...", Tần Ninh vừa dứt lời, đám người Khuất Diễm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt ngạc nhiên."Ngươi mù lòa sao?"Khuất Diễm không khỏi bật thốt lên: "Bà già đáng chết này có chỗ nào giống mỹ nhân?"Lúc này sát ý lại hiện trong mắt Tần Ninh lần nữa.Rầm! Chỉ là, còn chưa đợi Tần Ninh mở miệng, Khương Thái Bạch ở một bên đã sải bước ra, trực tiếp đưa tay bắt lấy đầu Khuất Diễm, đập xuống đất.Tốc độ nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng."Ngươi nói ai là bà già đáng chết!"Khương Thái Bạch giận dữ.Khuất Diễm bị Khương Thái Bạch đập xuống đất, cả mặt chạm đất, máu tươi chảy ra ròng ròng, răng trong miệng đều vỡ nát."Ô ô...", Khuất Diễm há miệng ra, lại chỉ phát ra được những tiếng ú ớ chứ không nói nên lời.Khương Thái Bạch mặc kệ, trực tiếp đưa tay nhấc Khuất Diễm lên, nói: "Xin lỗi tỷ tỷ ta".Khuất Diễm nhìn ông lão trước mắt, chỉ cảm thấy cả người rét run.Thân phận của đối phương vẫn còn chưa rõ, tốt nhất vẫn không nên quá ngông cuồng.
Người đàn ông tên là Khuất Diễm lập tức dẫn mấy người đi về phía bốn người Tần Ninh.
Khuất Diễm sải bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp hỏi: "Các ngươi người nào?"
"Người sống!"
Tần Ninh trả lời đơn giản.
Khương Thái Vi ở bên cạnh lại không nhịn được nở nụ cười.
Sắc mặt Tần Ninh vô cùng cổ quái.
Cái này có gì đáng cười sao?
"Bà già đáng chết, ngươi cười cái rắm!"
Khuất Diễm mắng một câu, lại nhìn Tần Ninh, khẽ nói: "Tên nhóc kia, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta".
Mà lúc này, nghe được bốn chữ bà già đáng chết, nụ cười trên mặt Khương Thái Vi lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ buồn bã đau thương.
Đáy mắt Tần Ninh lóe lên một chút sát ý rồi biến mất.
Nhìn về phía Khương Thái Vi, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, cười nói: "Ngươi không xấu, dưới gầm trời này, nếu ngươi xấu thì không còn ai là mỹ nhân nữa...", Tần Ninh vừa dứt lời, đám người Khuất Diễm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt ngạc nhiên.
"Ngươi mù lòa sao?"
Khuất Diễm không khỏi bật thốt lên: "Bà già đáng chết này có chỗ nào giống mỹ nhân?"
Lúc này sát ý lại hiện trong mắt Tần Ninh lần nữa.
Rầm! Chỉ là, còn chưa đợi Tần Ninh mở miệng, Khương Thái Bạch ở một bên đã sải bước ra, trực tiếp đưa tay bắt lấy đầu Khuất Diễm, đập xuống đất.
Tốc độ nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
"Ngươi nói ai là bà già đáng chết!"
Khương Thái Bạch giận dữ.
Khuất Diễm bị Khương Thái Bạch đập xuống đất, cả mặt chạm đất, máu tươi chảy ra ròng ròng, răng trong miệng đều vỡ nát.
"Ô ô...", Khuất Diễm há miệng ra, lại chỉ phát ra được những tiếng ú ớ chứ không nói nên lời.
Khương Thái Bạch mặc kệ, trực tiếp đưa tay nhấc Khuất Diễm lên, nói: "Xin lỗi tỷ tỷ ta".
Khuất Diễm nhìn ông lão trước mắt, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Thân phận của đối phương vẫn còn chưa rõ, tốt nhất vẫn không nên quá ngông cuồng.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Người đàn ông tên là Khuất Diễm lập tức dẫn mấy người đi về phía bốn người Tần Ninh.Khuất Diễm sải bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp hỏi: "Các ngươi người nào?""Người sống!"Tần Ninh trả lời đơn giản.Khương Thái Vi ở bên cạnh lại không nhịn được nở nụ cười.Sắc mặt Tần Ninh vô cùng cổ quái.Cái này có gì đáng cười sao?"Bà già đáng chết, ngươi cười cái rắm!"Khuất Diễm mắng một câu, lại nhìn Tần Ninh, khẽ nói: "Tên nhóc kia, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta".Mà lúc này, nghe được bốn chữ bà già đáng chết, nụ cười trên mặt Khương Thái Vi lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ buồn bã đau thương.Đáy mắt Tần Ninh lóe lên một chút sát ý rồi biến mất.Nhìn về phía Khương Thái Vi, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, cười nói: "Ngươi không xấu, dưới gầm trời này, nếu ngươi xấu thì không còn ai là mỹ nhân nữa...", Tần Ninh vừa dứt lời, đám người Khuất Diễm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt ngạc nhiên."Ngươi mù lòa sao?"Khuất Diễm không khỏi bật thốt lên: "Bà già đáng chết này có chỗ nào giống mỹ nhân?"Lúc này sát ý lại hiện trong mắt Tần Ninh lần nữa.Rầm! Chỉ là, còn chưa đợi Tần Ninh mở miệng, Khương Thái Bạch ở một bên đã sải bước ra, trực tiếp đưa tay bắt lấy đầu Khuất Diễm, đập xuống đất.Tốc độ nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng."Ngươi nói ai là bà già đáng chết!"Khương Thái Bạch giận dữ.Khuất Diễm bị Khương Thái Bạch đập xuống đất, cả mặt chạm đất, máu tươi chảy ra ròng ròng, răng trong miệng đều vỡ nát."Ô ô...", Khuất Diễm há miệng ra, lại chỉ phát ra được những tiếng ú ớ chứ không nói nên lời.Khương Thái Bạch mặc kệ, trực tiếp đưa tay nhấc Khuất Diễm lên, nói: "Xin lỗi tỷ tỷ ta".Khuất Diễm nhìn ông lão trước mắt, chỉ cảm thấy cả người rét run.Thân phận của đối phương vẫn còn chưa rõ, tốt nhất vẫn không nên quá ngông cuồng.