“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8849: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sự xuất hiện của bốn người này quá kỳ lạ.Tựa như bước ra từ trong mộ vậy, hơn nữa không cho bất kỳ kẻ nào động vào mộ ở đây, thật hiển nhiên bọn họ có quan hệ cực kỳ mật thiết với người đang mai táng trong mộ.Thế nhưng sao lại tràn ngập ác ý với người của Tử Phủ thế?Điều này thật khiến người ta khó hiểu.Kỷ Đạc không hiểu tại sao.Lúc này, Khương Thái Bạch đang ra sức đá Kỷ Đạc, còn đâu dáng vẻ già nua cằn cõi như cây khô chứ, giờ trông ông ta toát ra khí phách của một cường giả vô địch.Dù sao, chân ông ta đang đạp lên một vị Thiên Tiên bát phẩm danh chấn Tử Vân tiên châu.Tần Ninh không thèm để ý tới Kỷ Đạc, chỉ nhìn vào đám người Đan Lập Cường của Đan Tâm Cốc, Cam Diệu của đảo Nam Đấu, Ấn Thần của đảo Thi Cốt đang đứng phía xa."Các ngươi... đã sửa chữa nghĩa địa về nguyên dạng chưa?"Dứt lời, bọn họ dựng tóc gáy, vội vàng sai bảo thuộc hạ nhanh chóng sửa sang ngôi mộ.Bên này, Kỷ Đạc tiếp tục bị Khương Thái Bạch tra tấn, thắt lưng đã bị đạp vỡ, tủy sống bị đứt đoạn, Khương Thái Bạch còn đánh gãy hai tay hai chân của Kỷ Đạc.Cách làm này quá đỗi tàn nhẫn.Kỷ Đạc rống lên: "Tử Phủ sẽ không tha cho các ngươi đâu!"Khương Thái Bạch ngồi xổm trước mặt Kỷ Đạc, gương mặt già nua mỉm cười, nhưng gương mặt cằn cỗi như cây khô kia khi cười lên cũng rất đáng sợ."Không tha cho chúng ta à?""Đúng lúc lắm!"Khương Thái Bạch cười một tràng, nói: "Món nợ máu này cần Tử Phủ các ngươi trả lại, vậy mà còn dám tới đây lấy bảo vật!""Ngươi rốt cuộc là ai?"Kỷ Đạc hung tợn hỏi.Khương Thái Bạch nhấc áo Kỷ Đạc lên, hờ hững nói: "Ngươi không nhớ ta là ai sao?"Kỷ Đạc nhìn kỹ ông lão trước mặt mình, không thể nhận ra là ai.Khương Thái Bạch ảm đạm nói: "Đúng vậy, tất nhiên là ngươi không nhận ra rồi, ta trước kia và ta hiện tại khác xa nhau...", "Ngươi rốt cuộc là ai!"Kỷ Đạc rống lên đầy tức giận.Từ khi nào Tử Phủ đắc tội bốn người này! Khương Thái Bạch cười to nói: "Ta là... Khương Thái Bạch đó...", dứt lời, Kỷ Đạc khiếp sợ trừng mắt.Rồi Khương Thái Bạch vặn đầu Kỷ Đạc.Máu tươi phun ra, một vị cường giả Thiên Tiên bát phẩm, danh tiếng vang dội khắp Tử Vân tiên châu đã chết như vậy.Bên kia, mỗi một võ giả Thiên Tiên, Địa Tiên, Linh Tiên đang bỏ trốn của Tử Phủ đều đã bị Khương Vân Tùng lần lượt chém giết.Đối đầu với một vị Kim Tiên liệu ai có thể chạy trốn chứ?Chẳng bao lâu sau, Khương Vân Tùng trở lại.
Sự xuất hiện của bốn người này quá kỳ lạ.
Tựa như bước ra từ trong mộ vậy, hơn nữa không cho bất kỳ kẻ nào động vào mộ ở đây, thật hiển nhiên bọn họ có quan hệ cực kỳ mật thiết với người đang mai táng trong mộ.
Thế nhưng sao lại tràn ngập ác ý với người của Tử Phủ thế?
Điều này thật khiến người ta khó hiểu.
Kỷ Đạc không hiểu tại sao.
Lúc này, Khương Thái Bạch đang ra sức đá Kỷ Đạc, còn đâu dáng vẻ già nua cằn cõi như cây khô chứ, giờ trông ông ta toát ra khí phách của một cường giả vô địch.
Dù sao, chân ông ta đang đạp lên một vị Thiên Tiên bát phẩm danh chấn Tử Vân tiên châu.
Tần Ninh không thèm để ý tới Kỷ Đạc, chỉ nhìn vào đám người Đan Lập Cường của Đan Tâm Cốc, Cam Diệu của đảo Nam Đấu, Ấn Thần của đảo Thi Cốt đang đứng phía xa.
"Các ngươi... đã sửa chữa nghĩa địa về nguyên dạng chưa?"
Dứt lời, bọn họ dựng tóc gáy, vội vàng sai bảo thuộc hạ nhanh chóng sửa sang ngôi mộ.
Bên này, Kỷ Đạc tiếp tục bị Khương Thái Bạch tra tấn, thắt lưng đã bị đạp vỡ, tủy sống bị đứt đoạn, Khương Thái Bạch còn đánh gãy hai tay hai chân của Kỷ Đạc.
Cách làm này quá đỗi tàn nhẫn.
Kỷ Đạc rống lên: "Tử Phủ sẽ không tha cho các ngươi đâu!"
Khương Thái Bạch ngồi xổm trước mặt Kỷ Đạc, gương mặt già nua mỉm cười, nhưng gương mặt cằn cỗi như cây khô kia khi cười lên cũng rất đáng sợ.
"Không tha cho chúng ta à?"
"Đúng lúc lắm!"
Khương Thái Bạch cười một tràng, nói: "Món nợ máu này cần Tử Phủ các ngươi trả lại, vậy mà còn dám tới đây lấy bảo vật!"
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Kỷ Đạc hung tợn hỏi.
Khương Thái Bạch nhấc áo Kỷ Đạc lên, hờ hững nói: "Ngươi không nhớ ta là ai sao?"
Kỷ Đạc nhìn kỹ ông lão trước mặt mình, không thể nhận ra là ai.
Khương Thái Bạch ảm đạm nói: "Đúng vậy, tất nhiên là ngươi không nhận ra rồi, ta trước kia và ta hiện tại khác xa nhau...", "Ngươi rốt cuộc là ai!"
Kỷ Đạc rống lên đầy tức giận.
Từ khi nào Tử Phủ đắc tội bốn người này! Khương Thái Bạch cười to nói: "Ta là... Khương Thái Bạch đó...", dứt lời, Kỷ Đạc khiếp sợ trừng mắt.
Rồi Khương Thái Bạch vặn đầu Kỷ Đạc.
Máu tươi phun ra, một vị cường giả Thiên Tiên bát phẩm, danh tiếng vang dội khắp Tử Vân tiên châu đã chết như vậy.
Bên kia, mỗi một võ giả Thiên Tiên, Địa Tiên, Linh Tiên đang bỏ trốn của Tử Phủ đều đã bị Khương Vân Tùng lần lượt chém giết.
Đối đầu với một vị Kim Tiên liệu ai có thể chạy trốn chứ?
Chẳng bao lâu sau, Khương Vân Tùng trở lại.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sự xuất hiện của bốn người này quá kỳ lạ.Tựa như bước ra từ trong mộ vậy, hơn nữa không cho bất kỳ kẻ nào động vào mộ ở đây, thật hiển nhiên bọn họ có quan hệ cực kỳ mật thiết với người đang mai táng trong mộ.Thế nhưng sao lại tràn ngập ác ý với người của Tử Phủ thế?Điều này thật khiến người ta khó hiểu.Kỷ Đạc không hiểu tại sao.Lúc này, Khương Thái Bạch đang ra sức đá Kỷ Đạc, còn đâu dáng vẻ già nua cằn cõi như cây khô chứ, giờ trông ông ta toát ra khí phách của một cường giả vô địch.Dù sao, chân ông ta đang đạp lên một vị Thiên Tiên bát phẩm danh chấn Tử Vân tiên châu.Tần Ninh không thèm để ý tới Kỷ Đạc, chỉ nhìn vào đám người Đan Lập Cường của Đan Tâm Cốc, Cam Diệu của đảo Nam Đấu, Ấn Thần của đảo Thi Cốt đang đứng phía xa."Các ngươi... đã sửa chữa nghĩa địa về nguyên dạng chưa?"Dứt lời, bọn họ dựng tóc gáy, vội vàng sai bảo thuộc hạ nhanh chóng sửa sang ngôi mộ.Bên này, Kỷ Đạc tiếp tục bị Khương Thái Bạch tra tấn, thắt lưng đã bị đạp vỡ, tủy sống bị đứt đoạn, Khương Thái Bạch còn đánh gãy hai tay hai chân của Kỷ Đạc.Cách làm này quá đỗi tàn nhẫn.Kỷ Đạc rống lên: "Tử Phủ sẽ không tha cho các ngươi đâu!"Khương Thái Bạch ngồi xổm trước mặt Kỷ Đạc, gương mặt già nua mỉm cười, nhưng gương mặt cằn cỗi như cây khô kia khi cười lên cũng rất đáng sợ."Không tha cho chúng ta à?""Đúng lúc lắm!"Khương Thái Bạch cười một tràng, nói: "Món nợ máu này cần Tử Phủ các ngươi trả lại, vậy mà còn dám tới đây lấy bảo vật!""Ngươi rốt cuộc là ai?"Kỷ Đạc hung tợn hỏi.Khương Thái Bạch nhấc áo Kỷ Đạc lên, hờ hững nói: "Ngươi không nhớ ta là ai sao?"Kỷ Đạc nhìn kỹ ông lão trước mặt mình, không thể nhận ra là ai.Khương Thái Bạch ảm đạm nói: "Đúng vậy, tất nhiên là ngươi không nhận ra rồi, ta trước kia và ta hiện tại khác xa nhau...", "Ngươi rốt cuộc là ai!"Kỷ Đạc rống lên đầy tức giận.Từ khi nào Tử Phủ đắc tội bốn người này! Khương Thái Bạch cười to nói: "Ta là... Khương Thái Bạch đó...", dứt lời, Kỷ Đạc khiếp sợ trừng mắt.Rồi Khương Thái Bạch vặn đầu Kỷ Đạc.Máu tươi phun ra, một vị cường giả Thiên Tiên bát phẩm, danh tiếng vang dội khắp Tử Vân tiên châu đã chết như vậy.Bên kia, mỗi một võ giả Thiên Tiên, Địa Tiên, Linh Tiên đang bỏ trốn của Tử Phủ đều đã bị Khương Vân Tùng lần lượt chém giết.Đối đầu với một vị Kim Tiên liệu ai có thể chạy trốn chứ?Chẳng bao lâu sau, Khương Vân Tùng trở lại.