“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8851: "Cái này quá phiền phức đó!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Khương Vân Tùng đứng bên cạnh không nói lời nào."Quỳ xuống!"Lúc này, một giọng nói vang lên, Khương Vân Tùng mất khống chế quỳ rạp xuống.Đang yên đang lành bắt ông ta quỳ, chết tiệt! Tần Ninh chậm rãi nói: "Khương tộc, Vô Cấu Tiên Tông, một ai có thể chạy trốn, Khương Vân Tùng, ta sẽ dùng ngươi tiêu diệt Khương Tộc".Dứt lời, ánh mắt Khương Vân Tùng thay đổi."Tần Ninh, ngươi rất độc ác!"Độc ác sao?Nghe vậy Tần Ninh cũng không quan tâm."Chúng ta đi thôi...", hắn kéo Khương Thái Vi đi ra ngoài cấm địa.Bốn người xuất hiện trong Bất Vãng Sâm.Sau khi cách mấy vạn năm, đây là lần đầu tiên Khương Thái Vi và Khương Thái Bạch đi lên mặt đất.Hai người hít thở không khí xung quanh, lòng thoải mái hơn nhiều.Cảm giác này thật tuyệt vời."Ta nghĩ rằng đời này cứ vậy trôi qua, không có khả năng thấy lại ánh mặt trời".Khương Thái Vi cười nói: "Trời cao đối xử ta không tệ lắm!"Tần Ninh không nhịn được bèn cười nói: "Mới như vậy mà đối xử với ngươi không tệ rồi à?Đợi đến khi ta khôi phục dung nhan giúp ngươi rồi, đến lúc đó trên đời này có biết bao nhiêu nam nhân mê đắm ngươi chứ, đấy mới là đối xử không tệ!"Khương Thái Vi không khỏi mong chờ.Nếu là người ngoài, nàng cảm thấy đời cứ thế trôi qua.Thế nhưng hiện tại có Tần Ninh ở đây, nàng cảm thấy tất cả đều có hy vọng."Ta không thèm người đàn ông khác say mê mình, ta chỉ cần ngươi mê đắm ta thôi!"Khương Thái Vi chân thành nói.Tần Ninh cầm tay Khương Thái Vi, cười nói: "Được!"Dứt lời, ánh mắt Khương Thái Vi sáng ngời."Vậy khi nào ta có thể trở lại như ban đầu?""Cái này quá phiền phức đó!"Tần Ninh mỉm cười nó: "Phải tìm kha khá đồ đấy, Đan Tâm Cốc ở Tử Vân tiên châu không phải chuyên môn đào tạo tiên đan sư hay sao?Ta dẫn ngươi đi xem thử!""Được!"Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng mà trước đó ta dẫn ngươi đi tìm người".Tìm người sao?Ai vậy?"Là đệ tử của ta, Trần Nhất Mặc, hắn cũng là một đan sư".Tần Ninh nói: "Đi thôi, ngươi đã nhiều năm không tiếp xúc với đời, thế giới bên ngoài rất khác trước kia, để ta dẫn ngươi đi xem"."Vâng...", ánh mặt trời rạng rỡ, Tần Ninh dẫn theo Khương Thái Vi, Khương Thái Bạch và Khương Vân Tùng rời khỏi Bất Vãng Sâm, đi thẳng tới khoảng trời rộng lớn đằng xa... thoáng chốc đã qua mười ngày.

Khương Vân Tùng đứng bên cạnh không nói lời nào.

"Quỳ xuống!"

Lúc này, một giọng nói vang lên, Khương Vân Tùng mất khống chế quỳ rạp xuống.

Đang yên đang lành bắt ông ta quỳ, chết tiệt! Tần Ninh chậm rãi nói: "Khương tộc, Vô Cấu Tiên Tông, một ai có thể chạy trốn, Khương Vân Tùng, ta sẽ dùng ngươi tiêu diệt Khương Tộc".

Dứt lời, ánh mắt Khương Vân Tùng thay đổi.

"Tần Ninh, ngươi rất độc ác!"

Độc ác sao?

Nghe vậy Tần Ninh cũng không quan tâm.

"Chúng ta đi thôi...", hắn kéo Khương Thái Vi đi ra ngoài cấm địa.

Bốn người xuất hiện trong Bất Vãng Sâm.

Sau khi cách mấy vạn năm, đây là lần đầu tiên Khương Thái Vi và Khương Thái Bạch đi lên mặt đất.

Hai người hít thở không khí xung quanh, lòng thoải mái hơn nhiều.

Cảm giác này thật tuyệt vời.

"Ta nghĩ rằng đời này cứ vậy trôi qua, không có khả năng thấy lại ánh mặt trời".

Khương Thái Vi cười nói: "Trời cao đối xử ta không tệ lắm!"

Tần Ninh không nhịn được bèn cười nói: "Mới như vậy mà đối xử với ngươi không tệ rồi à?

Đợi đến khi ta khôi phục dung nhan giúp ngươi rồi, đến lúc đó trên đời này có biết bao nhiêu nam nhân mê đắm ngươi chứ, đấy mới là đối xử không tệ!"

Khương Thái Vi không khỏi mong chờ.

Nếu là người ngoài, nàng cảm thấy đời cứ thế trôi qua.

Thế nhưng hiện tại có Tần Ninh ở đây, nàng cảm thấy tất cả đều có hy vọng.

"Ta không thèm người đàn ông khác say mê mình, ta chỉ cần ngươi mê đắm ta thôi!"

Khương Thái Vi chân thành nói.

Tần Ninh cầm tay Khương Thái Vi, cười nói: "Được!"

Dứt lời, ánh mắt Khương Thái Vi sáng ngời.

"Vậy khi nào ta có thể trở lại như ban đầu?"

"Cái này quá phiền phức đó!"

Tần Ninh mỉm cười nó: "Phải tìm kha khá đồ đấy, Đan Tâm Cốc ở Tử Vân tiên châu không phải chuyên môn đào tạo tiên đan sư hay sao?

Ta dẫn ngươi đi xem thử!"

"Được!"

Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng mà trước đó ta dẫn ngươi đi tìm người".

Tìm người sao?

Ai vậy?

"Là đệ tử của ta, Trần Nhất Mặc, hắn cũng là một đan sư".

Tần Ninh nói: "Đi thôi, ngươi đã nhiều năm không tiếp xúc với đời, thế giới bên ngoài rất khác trước kia, để ta dẫn ngươi đi xem".

"Vâng...", ánh mặt trời rạng rỡ, Tần Ninh dẫn theo Khương Thái Vi, Khương Thái Bạch và Khương Vân Tùng rời khỏi Bất Vãng Sâm, đi thẳng tới khoảng trời rộng lớn đằng xa... thoáng chốc đã qua mười ngày.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Khương Vân Tùng đứng bên cạnh không nói lời nào."Quỳ xuống!"Lúc này, một giọng nói vang lên, Khương Vân Tùng mất khống chế quỳ rạp xuống.Đang yên đang lành bắt ông ta quỳ, chết tiệt! Tần Ninh chậm rãi nói: "Khương tộc, Vô Cấu Tiên Tông, một ai có thể chạy trốn, Khương Vân Tùng, ta sẽ dùng ngươi tiêu diệt Khương Tộc".Dứt lời, ánh mắt Khương Vân Tùng thay đổi."Tần Ninh, ngươi rất độc ác!"Độc ác sao?Nghe vậy Tần Ninh cũng không quan tâm."Chúng ta đi thôi...", hắn kéo Khương Thái Vi đi ra ngoài cấm địa.Bốn người xuất hiện trong Bất Vãng Sâm.Sau khi cách mấy vạn năm, đây là lần đầu tiên Khương Thái Vi và Khương Thái Bạch đi lên mặt đất.Hai người hít thở không khí xung quanh, lòng thoải mái hơn nhiều.Cảm giác này thật tuyệt vời."Ta nghĩ rằng đời này cứ vậy trôi qua, không có khả năng thấy lại ánh mặt trời".Khương Thái Vi cười nói: "Trời cao đối xử ta không tệ lắm!"Tần Ninh không nhịn được bèn cười nói: "Mới như vậy mà đối xử với ngươi không tệ rồi à?Đợi đến khi ta khôi phục dung nhan giúp ngươi rồi, đến lúc đó trên đời này có biết bao nhiêu nam nhân mê đắm ngươi chứ, đấy mới là đối xử không tệ!"Khương Thái Vi không khỏi mong chờ.Nếu là người ngoài, nàng cảm thấy đời cứ thế trôi qua.Thế nhưng hiện tại có Tần Ninh ở đây, nàng cảm thấy tất cả đều có hy vọng."Ta không thèm người đàn ông khác say mê mình, ta chỉ cần ngươi mê đắm ta thôi!"Khương Thái Vi chân thành nói.Tần Ninh cầm tay Khương Thái Vi, cười nói: "Được!"Dứt lời, ánh mắt Khương Thái Vi sáng ngời."Vậy khi nào ta có thể trở lại như ban đầu?""Cái này quá phiền phức đó!"Tần Ninh mỉm cười nó: "Phải tìm kha khá đồ đấy, Đan Tâm Cốc ở Tử Vân tiên châu không phải chuyên môn đào tạo tiên đan sư hay sao?Ta dẫn ngươi đi xem thử!""Được!"Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng mà trước đó ta dẫn ngươi đi tìm người".Tìm người sao?Ai vậy?"Là đệ tử của ta, Trần Nhất Mặc, hắn cũng là một đan sư".Tần Ninh nói: "Đi thôi, ngươi đã nhiều năm không tiếp xúc với đời, thế giới bên ngoài rất khác trước kia, để ta dẫn ngươi đi xem"."Vâng...", ánh mặt trời rạng rỡ, Tần Ninh dẫn theo Khương Thái Vi, Khương Thái Bạch và Khương Vân Tùng rời khỏi Bất Vãng Sâm, đi thẳng tới khoảng trời rộng lớn đằng xa... thoáng chốc đã qua mười ngày.

Chương 8851: "Cái này quá phiền phức đó!"