“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8905: Đúng là hơi khó bật lại thật.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Khương Thái Vi vội vàng nói rõ hết mọi chuyện, kể lại những chuyện mình đã gặp suốt những năm qua và nguyên nhân vì sao Tần Ninh lại tới đây."Kỳ Ngọc Hủ, đúng là lòng muôn dạ thú!"Kỳ Tư Hàn thở dài, nói: "Lúc ta đột phá, hắn ta muốn giết ta rồi chiếm đoạt Kim Thể của ta để trở thành Kim Tiên nhưng thất bại, đổi ý nhốt ta".Nghe đến đây, Tần Ninh không khỏi cau mày hỏi: "Rốt cuộc là ngươi điên thật hay đang giả điên thế?"Kỳ Tư Hàn tức giận quát: "Có lúc điên, có lúc bình thường".Trợn mắt nhìn Tần Ninh, Kỳ Tư Hàn nói tiếp: "Ta đang nói chuyện, ngươi đừng có xen vào"."Ngươi..." "Tần Ninh...", Khương Thái Vi áy náy nhìn Tần Ninh."Lão thất phu, nể mặt Thái Vi, ta sẽ không giết ngươi".Tần Ninh bực bội nói.Kỳ Tư Hàn giận dữ hừ lạnh: "Ta cũng nể mặt bé Thái Vi nên mới không giết ngươi đấy""...", Trần Nhất Mặc đứng kế bên khóe miệng co rúm.Hắn ta chưa thấy ai dám ăn nói như vậy với sư tôn bao giờ! Cơ mà Kỳ Tư Hàn này dành rất nhiều sự quan tâm lo lắng cho Khương Thái Vi, năm xưa giữa hai người như cha với con thì đồng nghĩa với việc ông ta là phụ thân của Khương Thái Vi rồi.Nghĩa là cha vợ của sư tôn?Sư tôn đang bị cha vợ mình mắng hả?Đúng là hơi khó bật lại thật.Mà đúng lúc này, trên không trung, tứ đại Kim Tiên giao chiến với nhau, ánh hào quang kinh khủng cuốn lấy vạn dặm.Kỳ Tư Hàn không quan tâm đến cuộc chiến của tứ đại Kim Tiên mà trông chừng các đệ tử trong Tử Phủ còn sống sót."Kỳ Ngọc Hủ đã bỏ mình, Kỳ Tư Hàn ta chính là phủ chủ của Tử Phủ, các ngươi lại đây!"Kỳ Tư Hàn vung tay lên, ánh hào quang màu vàng bao trùm cả bầu trời, chế ngự dung nham đang sôi trào kia, bao trùm lên từng vị cường giả Tử Phủ Thiên Tiên, Địa Tiên và Linh Tiên còn sống.Thấy cảnh tượng này, Tần Ninh muốn lên tiếng nhưng lại nuốt những lời định nói xuống cuống họng vì thấy Khương Thái Vi nhìn mình.Một Tử Phủ khổng lồ với hàng ngàn hàng vạn đệ tử, ấy vậy mà hôm nay chỉ còn mấy trăm người còn sống.Kỳ Tư Hàn nhìn mấy trăm người kia, nói thẳng: "Kỳ Ngọc Hủ là một kẻ vô liêm sỉ, các ngươi đi theo hắn cũng thành thứ vô liêm sỉ luôn à?"Không ai dám mạnh mồm khi đối mặt với vị phủ chủ đời trước này.Đúng lúc đó, trận chiến trên bầu trời đã có sự thay đổi."Khà khà, không ngờ lại là thi khôi Kim Tiên, ai mà chơi lớn thế?"Vạn Vinh nở nụ cười rùng rợn rồi tung một cú chưởng ra, ánh vàng kim che phủ cả bầu trời và chiếu rọi khắp muôn nơi. Bỗng một tiếng ầm vang lên.

Khương Thái Vi vội vàng nói rõ hết mọi chuyện, kể lại những chuyện mình đã gặp suốt những năm qua và nguyên nhân vì sao Tần Ninh lại tới đây.

"Kỳ Ngọc Hủ, đúng là lòng muôn dạ thú!"

Kỳ Tư Hàn thở dài, nói: "Lúc ta đột phá, hắn ta muốn giết ta rồi chiếm đoạt Kim Thể của ta để trở thành Kim Tiên nhưng thất bại, đổi ý nhốt ta".

Nghe đến đây, Tần Ninh không khỏi cau mày hỏi: "Rốt cuộc là ngươi điên thật hay đang giả điên thế?"

Kỳ Tư Hàn tức giận quát: "Có lúc điên, có lúc bình thường".

Trợn mắt nhìn Tần Ninh, Kỳ Tư Hàn nói tiếp: "Ta đang nói chuyện, ngươi đừng có xen vào".

"Ngươi..." "Tần Ninh...", Khương Thái Vi áy náy nhìn Tần Ninh.

"Lão thất phu, nể mặt Thái Vi, ta sẽ không giết ngươi".

Tần Ninh bực bội nói.

Kỳ Tư Hàn giận dữ hừ lạnh: "Ta cũng nể mặt bé Thái Vi nên mới không giết ngươi đấy"

"...", Trần Nhất Mặc đứng kế bên khóe miệng co rúm.

Hắn ta chưa thấy ai dám ăn nói như vậy với sư tôn bao giờ! Cơ mà Kỳ Tư Hàn này dành rất nhiều sự quan tâm lo lắng cho Khương Thái Vi, năm xưa giữa hai người như cha với con thì đồng nghĩa với việc ông ta là phụ thân của Khương Thái Vi rồi.

Nghĩa là cha vợ của sư tôn?

Sư tôn đang bị cha vợ mình mắng hả?

Đúng là hơi khó bật lại thật.

Mà đúng lúc này, trên không trung, tứ đại Kim Tiên giao chiến với nhau, ánh hào quang kinh khủng cuốn lấy vạn dặm.

Kỳ Tư Hàn không quan tâm đến cuộc chiến của tứ đại Kim Tiên mà trông chừng các đệ tử trong Tử Phủ còn sống sót.

"Kỳ Ngọc Hủ đã bỏ mình, Kỳ Tư Hàn ta chính là phủ chủ của Tử Phủ, các ngươi lại đây!"

Kỳ Tư Hàn vung tay lên, ánh hào quang màu vàng bao trùm cả bầu trời, chế ngự dung nham đang sôi trào kia, bao trùm lên từng vị cường giả Tử Phủ Thiên Tiên, Địa Tiên và Linh Tiên còn sống.

Thấy cảnh tượng này, Tần Ninh muốn lên tiếng nhưng lại nuốt những lời định nói xuống cuống họng vì thấy Khương Thái Vi nhìn mình.

Một Tử Phủ khổng lồ với hàng ngàn hàng vạn đệ tử, ấy vậy mà hôm nay chỉ còn mấy trăm người còn sống.

Kỳ Tư Hàn nhìn mấy trăm người kia, nói thẳng: "Kỳ Ngọc Hủ là một kẻ vô liêm sỉ, các ngươi đi theo hắn cũng thành thứ vô liêm sỉ luôn à?"

Không ai dám mạnh mồm khi đối mặt với vị phủ chủ đời trước này.

Đúng lúc đó, trận chiến trên bầu trời đã có sự thay đổi.

"Khà khà, không ngờ lại là thi khôi Kim Tiên, ai mà chơi lớn thế?"

Vạn Vinh nở nụ cười rùng rợn rồi tung một cú chưởng ra, ánh vàng kim che phủ cả bầu trời và chiếu rọi khắp muôn nơi. Bỗng một tiếng ầm vang lên.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Khương Thái Vi vội vàng nói rõ hết mọi chuyện, kể lại những chuyện mình đã gặp suốt những năm qua và nguyên nhân vì sao Tần Ninh lại tới đây."Kỳ Ngọc Hủ, đúng là lòng muôn dạ thú!"Kỳ Tư Hàn thở dài, nói: "Lúc ta đột phá, hắn ta muốn giết ta rồi chiếm đoạt Kim Thể của ta để trở thành Kim Tiên nhưng thất bại, đổi ý nhốt ta".Nghe đến đây, Tần Ninh không khỏi cau mày hỏi: "Rốt cuộc là ngươi điên thật hay đang giả điên thế?"Kỳ Tư Hàn tức giận quát: "Có lúc điên, có lúc bình thường".Trợn mắt nhìn Tần Ninh, Kỳ Tư Hàn nói tiếp: "Ta đang nói chuyện, ngươi đừng có xen vào"."Ngươi..." "Tần Ninh...", Khương Thái Vi áy náy nhìn Tần Ninh."Lão thất phu, nể mặt Thái Vi, ta sẽ không giết ngươi".Tần Ninh bực bội nói.Kỳ Tư Hàn giận dữ hừ lạnh: "Ta cũng nể mặt bé Thái Vi nên mới không giết ngươi đấy""...", Trần Nhất Mặc đứng kế bên khóe miệng co rúm.Hắn ta chưa thấy ai dám ăn nói như vậy với sư tôn bao giờ! Cơ mà Kỳ Tư Hàn này dành rất nhiều sự quan tâm lo lắng cho Khương Thái Vi, năm xưa giữa hai người như cha với con thì đồng nghĩa với việc ông ta là phụ thân của Khương Thái Vi rồi.Nghĩa là cha vợ của sư tôn?Sư tôn đang bị cha vợ mình mắng hả?Đúng là hơi khó bật lại thật.Mà đúng lúc này, trên không trung, tứ đại Kim Tiên giao chiến với nhau, ánh hào quang kinh khủng cuốn lấy vạn dặm.Kỳ Tư Hàn không quan tâm đến cuộc chiến của tứ đại Kim Tiên mà trông chừng các đệ tử trong Tử Phủ còn sống sót."Kỳ Ngọc Hủ đã bỏ mình, Kỳ Tư Hàn ta chính là phủ chủ của Tử Phủ, các ngươi lại đây!"Kỳ Tư Hàn vung tay lên, ánh hào quang màu vàng bao trùm cả bầu trời, chế ngự dung nham đang sôi trào kia, bao trùm lên từng vị cường giả Tử Phủ Thiên Tiên, Địa Tiên và Linh Tiên còn sống.Thấy cảnh tượng này, Tần Ninh muốn lên tiếng nhưng lại nuốt những lời định nói xuống cuống họng vì thấy Khương Thái Vi nhìn mình.Một Tử Phủ khổng lồ với hàng ngàn hàng vạn đệ tử, ấy vậy mà hôm nay chỉ còn mấy trăm người còn sống.Kỳ Tư Hàn nhìn mấy trăm người kia, nói thẳng: "Kỳ Ngọc Hủ là một kẻ vô liêm sỉ, các ngươi đi theo hắn cũng thành thứ vô liêm sỉ luôn à?"Không ai dám mạnh mồm khi đối mặt với vị phủ chủ đời trước này.Đúng lúc đó, trận chiến trên bầu trời đã có sự thay đổi."Khà khà, không ngờ lại là thi khôi Kim Tiên, ai mà chơi lớn thế?"Vạn Vinh nở nụ cười rùng rợn rồi tung một cú chưởng ra, ánh vàng kim che phủ cả bầu trời và chiếu rọi khắp muôn nơi. Bỗng một tiếng ầm vang lên.

Chương 8905: Đúng là hơi khó bật lại thật.