“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8959:

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… ảm thấy rất có lý: “Vậy cháu đi ngay bây giờ nhé ông?”Lý Vân Đẩu bảo: “Cháu không thạo chuyện làm ăn, dẫn theo Lý Mai để con bé chọn cửa hàng giúp cháu”.Ngô Bình đáp: “Vâng. Thế cháu sẽ đến Long Kinh một chuyến!”Lý Vân Đẩu bàn thêm về câu về chuyện làm ăn rồi ôm Lý dược sư vào lòng, cười bảo: “Chắt trai ngoan của ông, lại đây cho ông thơm một cái nào”.Nhậm San San cũng nói với Ngô Bình: “Em cảm thấy ông nội rất có lý. Bây giờ tình hình ở Hải Thành cũng không khác mấy, giá của các cửa hàng đã tăng mạnh, chúng ta có thể đầu tư một ít”.Ngô Bình hỏi: “San San à, Hải Thành có ưu thế gì? Dù gì Long Kinh cũng là thủ đô nước Long, song Hải Thành không còn là Hải Thành năm xưa nữa”.Nhậm San San cười đáp: “Huyền Bình, anh vẫn chưa biết à? Nước Long đã quyết định xây dựng Hải Thành thành trung tâm mua bán đan dược và thị trường mua bán dược liệu lớn nhất cả nước, gọi Hải Thành và các đảo xung quanh là Hải Kinh. Chuyện này chỉ mới bắt đầu, em cảm thấy một khi hoàn thành, giá đất ở Hải Thành chắc chắn sẽ tăng vọt”.Cô ấy nói tiếp: “Mà nay đã khác trước rồi. Sức mua của những người tu hành rất đáng kinh ngạc, tiền bùa lại là loại tiền tệ thông dụng của các giới. Vậy nên về lý thuyết, giá cửa hàng ở Hải Thành sẽ không có giới hạn trên mà chỉ càng ngày càng cao thôi”.Ngô Bình gật đầu: “Vậy được. Anh sẽ mua một loạt cửa hàng ở Hải Thành và Long Kinh. Cửa hàng ở Hải Thành sẽ do em và chú quản lý nhé”.Sau đó Ngô Bình đến thăm Đường Tử Di. Còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày sinh của Đường Tử Di rồi. Nghe kể lại chuyện hôn lễ, cô ấy cười bảo: “Em nghe theo anh cả. Hừm, tiếc là cô dâu không chỉ có mỗi em”.Ngô Bình nắm tay cô ấy: “Xin lỗi vợ. Nếu em không muốn thì sau khi Thần Hoá, anh sẽ biến ra một hoá thân và mãi mãi ở phía sau em nhé”.Đường Tử Di lắc đầu: “Em chỉ phàn nàn một tí thôi, anh đừng để trong lòng. Bây giờ em theo anh, có thể sống mãi không già, thời gian chúng ta ở bên nhau rất dài lâu, em nào còn để bụng chuyện một sớm một chiều ấy chứ?”Ngô Bình cười bảo: “Vợ anh rất biết lo cho đại cục, thật đáng ngưỡng mộ”.“Anh thôi đi”, Đường Tử Di nhéo anh một cái: “À phải, dạo trước ông nội có đến thăm em. Bây giờ Đường Môn phát triển rất tốt, nhưng gần đây gặp chút rắc rối. Thái thú địa phương rất có thế lực, không mấy thân thiện với Đường Môn”.Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Chờ em sinh xong, anh sẽ đến đó một chuyến để xử lý chuyện này”.Anh ở nhà với Đường Tử Di vài ngày thì Lý Mai về tới, cả hai liền đi đến Long Kinh.Chuyến đi Long Kinh lần này, Ngô Bình có hai việc phải làm, chuyện thứ nhất là mua cửa hàng. Trong tay anh hiện có rất nhiều tiền, tiền thưởng của Thiên Đạo Môn, tiền thưởng của cuộc thi Y Đạo, cộng thêm tiền mà Thiên Địa kiếm tông và Thiên Tượng Kiếm Môn cho anh. Bây giờ anh không thiếu tiền, mua vài cửa hàng để đầu tư cũng tốt.Chuyện thứ hai, thân là thủ lĩnh cấm quân nhưng anh vẫn chưa chính thức nhậm chức. Sau này muốn có chỗ đứng ở Long Kinh, thân phận thủ lĩnh cấm quân này sẽ cực kỳ hữu ích.Long Kinh là thủ đô nước Long, diện tích hiện đã vượt quá một triệu ki-lô-mét vuông. Đây chỉ là diện tích bên ngoài, Long Kinh có rất nhiều không gian gập, diện tích bên trong còn lớn hơn. Nếu cộng cả diện tích của không gian gập thì con số sẽ khủng khiếp lắm.Hiện nay người bình thường đã không còn vào Long Kinh được nữa, trừ phi là đến đây làm đầy tớ, tạp dịch. Dù là tu sĩ cũng phải đăng ký tên tuổi lai lịch, chỉ có người đạt cảnh giới Nhân Tiên và tu vi cao hơn mới được vào trong.Nếu như là khu vực trọng tâm thì ngay cả Nhân Tiên cũng không thể vào, phải tu hành đạt mức Địa Tiên mới được đi vào.Trong Long Kinh có bài bố đại trận Tụ Linh, tiên khí và linh khí cao chiều không ngừng tụ về, người bình thường sinh sống ở môi trường thế này cũng được tăng cường thể chất, sống đến mấy trăm tuổi.Ngoài linh khí dồi dào, vận khí của Long Kinh cũng mạnh cực kỳ. Sống ở đây lâu dài sẽ nhiễm được vận khí, từ đó giúp việc tu hành của bản thân suôn sẻ hơn.Điểm thu hút lớn nhất của Long Kinh là hội tụ những người có tu vi cao thâm và anh tài trong thiên hạ. Vậy nên ở đây có thầy luyện đan, có Tiên y, còn có trung tâm tập kết mua bán các mặt hàng khác nhau. Điều này dẫn đến việc một lượng lớn người đổ về Long Kinh, có người định cư, có người làm ăn, người thì tìm cơ hội tốt.Hiện tại dân số nội bộ Long Kinh đã sớm vượt quá ba trăm triệu người, mà con số ấy còn đang tăng rất nhanh. Trong ba trăm triệu người này, phần lớn đều có tu vi cao.Lý Mai đi cùng Ngô Bình nên không bị cản trở gì, dù sao trong tay anh cũng có thẻ bài của thủ lĩnh cấm quân.Cả hai đến một trong những khu vực sầm uất nhất Long Kinh. Đất ở đây vô cùng đắt đỏ, một căn nhà đã có giá cả trăm triệu tiền báu.Tìm kiếm một hồi, Lý Mai nhìn thấy một cửa hàng đang được bán lại, cô ấy lập tức bảo Ngô Bình đến đó xem thử.Đi đến trước cửa hàng, chủ cửa hàng đang ngồi bên trong hướng dẫn tạp dịch kiểm kê hàng. Nhác thấy Ngô Bình, ông ta hỏi: “Xem cửa hàng hay mua lọ đan?”Hoá ra đây là cửa hàng chuyên bán lọ đựng đan dược. Đan dược luyện chế phải được bảo quản trong lọ chuyên dụng mới có thể kéo dài công hiệu. Nếu không, đan dược rất dễ thất bại, gây ra tổn thất.Ngô Bình hỏi: “Ông chủ muốn bán cửa hàng à? Giá bao nhiêu vậy?”Ông chủ đáp: “Nếu anh muốn mua thì cả cửa hàng và hàng hoá ở đây có giá tổng cộng là ba phẩy bảy tỷ tiền báu”.Ngô Bình hỏi: “Cửa hàng có giá bao nhiêu, lọ đan có giá bao nhiêu?”Ông chủ nói: “Cửa hàng là một phẩy tám tỷ, lọ đan khoảng hai tỷ”.Ngô Bình lấy một chiếc lọ lên xem. Anh là thầy luyện đan nên rất quen thuộc với lọ đan: “Loại lọ này chỉ có hạn sử dụng khoảng mười năm, không đáng ngần ấy tiền”.Ông chủ bảo: “”Đừng xem nó nữa, trong này có lọ đã bảo quản đan dược một trăm, một nghìn năm rồi đấy”.Ngô Bình nói: “Thế tôi không xem nữa. Tôi có thể chấp nhận giá này của ông, nhưng có một điều kiện, ấy là ông phải giao cho tôi kênh nhập hàn

ảm thấy rất có lý: “Vậy cháu đi ngay bây giờ nhé ông?”

Lý Vân Đẩu bảo: “Cháu không thạo chuyện làm ăn, dẫn theo Lý Mai để con bé chọn cửa hàng giúp cháu”.

Ngô Bình đáp: “Vâng. Thế cháu sẽ đến Long Kinh một chuyến!”

Lý Vân Đẩu bàn thêm về câu về chuyện làm ăn rồi ôm Lý dược sư vào lòng, cười bảo: “Chắt trai ngoan của ông, lại đây cho ông thơm một cái nào”.

Nhậm San San cũng nói với Ngô Bình: “Em cảm thấy ông nội rất có lý. Bây giờ tình hình ở Hải Thành cũng không khác mấy, giá của các cửa hàng đã tăng mạnh, chúng ta có thể đầu tư một ít”.

Ngô Bình hỏi: “San San à, Hải Thành có ưu thế gì? Dù gì Long Kinh cũng là thủ đô nước Long, song Hải Thành không còn là Hải Thành năm xưa nữa”.

Nhậm San San cười đáp: “Huyền Bình, anh vẫn chưa biết à? Nước Long đã quyết định xây dựng Hải Thành thành trung tâm mua bán đan dược và thị trường mua bán dược liệu lớn nhất cả nước, gọi Hải Thành và các đảo xung quanh là Hải Kinh. Chuyện này chỉ mới bắt đầu, em cảm thấy một khi hoàn thành, giá đất ở Hải Thành chắc chắn sẽ tăng vọt”.

Cô ấy nói tiếp: “Mà nay đã khác trước rồi. Sức mua của những người tu hành rất đáng kinh ngạc, tiền bùa lại là loại tiền tệ thông dụng của các giới. Vậy nên về lý thuyết, giá cửa hàng ở Hải Thành sẽ không có giới hạn trên mà chỉ càng ngày càng cao thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy được. Anh sẽ mua một loạt cửa hàng ở Hải Thành và Long Kinh. Cửa hàng ở Hải Thành sẽ do em và chú quản lý nhé”.

Sau đó Ngô Bình đến thăm Đường Tử Di. Còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày sinh của Đường Tử Di rồi. Nghe kể lại chuyện hôn lễ, cô ấy cười bảo: “Em nghe theo anh cả. Hừm, tiếc là cô dâu không chỉ có mỗi em”.

Ngô Bình nắm tay cô ấy: “Xin lỗi vợ. Nếu em không muốn thì sau khi Thần Hoá, anh sẽ biến ra một hoá thân và mãi mãi ở phía sau em nhé”.

Đường Tử Di lắc đầu: “Em chỉ phàn nàn một tí thôi, anh đừng để trong lòng. Bây giờ em theo anh, có thể sống mãi không già, thời gian chúng ta ở bên nhau rất dài lâu, em nào còn để bụng chuyện một sớm một chiều ấy chứ?”

Ngô Bình cười bảo: “Vợ anh rất biết lo cho đại cục, thật đáng ngưỡng mộ”.

“Anh thôi đi”, Đường Tử Di nhéo anh một cái: “À phải, dạo trước ông nội có đến thăm em. Bây giờ Đường Môn phát triển rất tốt, nhưng gần đây gặp chút rắc rối. Thái thú địa phương rất có thế lực, không mấy thân thiện với Đường Môn”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Chờ em sinh xong, anh sẽ đến đó một chuyến để xử lý chuyện này”.

Anh ở nhà với Đường Tử Di vài ngày thì Lý Mai về tới, cả hai liền đi đến Long Kinh.

Chuyến đi Long Kinh lần này, Ngô Bình có hai việc phải làm, chuyện thứ nhất là mua cửa hàng. Trong tay anh hiện có rất nhiều tiền, tiền thưởng của Thiên Đạo Môn, tiền thưởng của cuộc thi Y Đạo, cộng thêm tiền mà Thiên Địa kiếm tông và Thiên Tượng Kiếm Môn cho anh. Bây giờ anh không thiếu tiền, mua vài cửa hàng để đầu tư cũng tốt.

Chuyện thứ hai, thân là thủ lĩnh cấm quân nhưng anh vẫn chưa chính thức nhậm chức. Sau này muốn có chỗ đứng ở Long Kinh, thân phận thủ lĩnh cấm quân này sẽ cực kỳ hữu ích.

Long Kinh là thủ đô nước Long, diện tích hiện đã vượt quá một triệu ki-lô-mét vuông. Đây chỉ là diện tích bên ngoài, Long Kinh có rất nhiều không gian gập, diện tích bên trong còn lớn hơn. Nếu cộng cả diện tích của không gian gập thì con số sẽ khủng khiếp lắm.

Hiện nay người bình thường đã không còn vào Long Kinh được nữa, trừ phi là đến đây làm đầy tớ, tạp dịch. Dù là tu sĩ cũng phải đăng ký tên tuổi lai lịch, chỉ có người đạt cảnh giới Nhân Tiên và tu vi cao hơn mới được vào trong.

Nếu như là khu vực trọng tâm thì ngay cả Nhân Tiên cũng không thể vào, phải tu hành đạt mức Địa Tiên mới được đi vào.

Trong Long Kinh có bài bố đại trận Tụ Linh, tiên khí và linh khí cao chiều không ngừng tụ về, người bình thường sinh sống ở môi trường thế này cũng được tăng cường thể chất, sống đến mấy trăm tuổi.

Ngoài linh khí dồi dào, vận khí của Long Kinh cũng mạnh cực kỳ. Sống ở đây lâu dài sẽ nhiễm được vận khí, từ đó giúp việc tu hành của bản thân suôn sẻ hơn.

Điểm thu hút lớn nhất của Long Kinh là hội tụ những người có tu vi cao thâm và anh tài trong thiên hạ. Vậy nên ở đây có thầy luyện đan, có Tiên y, còn có trung tâm tập kết mua bán các mặt hàng khác nhau. Điều này dẫn đến việc một lượng lớn người đổ về Long Kinh, có người định cư, có người làm ăn, người thì tìm cơ hội tốt.

Hiện tại dân số nội bộ Long Kinh đã sớm vượt quá ba trăm triệu người, mà con số ấy còn đang tăng rất nhanh. Trong ba trăm triệu người này, phần lớn đều có tu vi cao.

Lý Mai đi cùng Ngô Bình nên không bị cản trở gì, dù sao trong tay anh cũng có thẻ bài của thủ lĩnh cấm quân.

Cả hai đến một trong những khu vực sầm uất nhất Long Kinh. Đất ở đây vô cùng đắt đỏ, một căn nhà đã có giá cả trăm triệu tiền báu.

Tìm kiếm một hồi, Lý Mai nhìn thấy một cửa hàng đang được bán lại, cô ấy lập tức bảo Ngô Bình đến đó xem thử.

Đi đến trước cửa hàng, chủ cửa hàng đang ngồi bên trong hướng dẫn tạp dịch kiểm kê hàng. Nhác thấy Ngô Bình, ông ta hỏi: “Xem cửa hàng hay mua lọ đan?”

Hoá ra đây là cửa hàng chuyên bán lọ đựng đan dược. Đan dược luyện chế phải được bảo quản trong lọ chuyên dụng mới có thể kéo dài công hiệu. Nếu không, đan dược rất dễ thất bại, gây ra tổn thất.

Ngô Bình hỏi: “Ông chủ muốn bán cửa hàng à? Giá bao nhiêu vậy?”

Ông chủ đáp: “Nếu anh muốn mua thì cả cửa hàng và hàng hoá ở đây có giá tổng cộng là ba phẩy bảy tỷ tiền báu”.

Ngô Bình hỏi: “Cửa hàng có giá bao nhiêu, lọ đan có giá bao nhiêu?”

Ông chủ nói: “Cửa hàng là một phẩy tám tỷ, lọ đan khoảng hai tỷ”.

Ngô Bình lấy một chiếc lọ lên xem. Anh là thầy luyện đan nên rất quen thuộc với lọ đan: “Loại lọ này chỉ có hạn sử dụng khoảng mười năm, không đáng ngần ấy tiền”.

Ông chủ bảo: “”Đừng xem nó nữa, trong này có lọ đã bảo quản đan dược một trăm, một nghìn năm rồi đấy”.

Ngô Bình nói: “Thế tôi không xem nữa. Tôi có thể chấp nhận giá này của ông, nhưng có một điều kiện, ấy là ông phải giao cho tôi kênh nhập hàn

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… ảm thấy rất có lý: “Vậy cháu đi ngay bây giờ nhé ông?”Lý Vân Đẩu bảo: “Cháu không thạo chuyện làm ăn, dẫn theo Lý Mai để con bé chọn cửa hàng giúp cháu”.Ngô Bình đáp: “Vâng. Thế cháu sẽ đến Long Kinh một chuyến!”Lý Vân Đẩu bàn thêm về câu về chuyện làm ăn rồi ôm Lý dược sư vào lòng, cười bảo: “Chắt trai ngoan của ông, lại đây cho ông thơm một cái nào”.Nhậm San San cũng nói với Ngô Bình: “Em cảm thấy ông nội rất có lý. Bây giờ tình hình ở Hải Thành cũng không khác mấy, giá của các cửa hàng đã tăng mạnh, chúng ta có thể đầu tư một ít”.Ngô Bình hỏi: “San San à, Hải Thành có ưu thế gì? Dù gì Long Kinh cũng là thủ đô nước Long, song Hải Thành không còn là Hải Thành năm xưa nữa”.Nhậm San San cười đáp: “Huyền Bình, anh vẫn chưa biết à? Nước Long đã quyết định xây dựng Hải Thành thành trung tâm mua bán đan dược và thị trường mua bán dược liệu lớn nhất cả nước, gọi Hải Thành và các đảo xung quanh là Hải Kinh. Chuyện này chỉ mới bắt đầu, em cảm thấy một khi hoàn thành, giá đất ở Hải Thành chắc chắn sẽ tăng vọt”.Cô ấy nói tiếp: “Mà nay đã khác trước rồi. Sức mua của những người tu hành rất đáng kinh ngạc, tiền bùa lại là loại tiền tệ thông dụng của các giới. Vậy nên về lý thuyết, giá cửa hàng ở Hải Thành sẽ không có giới hạn trên mà chỉ càng ngày càng cao thôi”.Ngô Bình gật đầu: “Vậy được. Anh sẽ mua một loạt cửa hàng ở Hải Thành và Long Kinh. Cửa hàng ở Hải Thành sẽ do em và chú quản lý nhé”.Sau đó Ngô Bình đến thăm Đường Tử Di. Còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày sinh của Đường Tử Di rồi. Nghe kể lại chuyện hôn lễ, cô ấy cười bảo: “Em nghe theo anh cả. Hừm, tiếc là cô dâu không chỉ có mỗi em”.Ngô Bình nắm tay cô ấy: “Xin lỗi vợ. Nếu em không muốn thì sau khi Thần Hoá, anh sẽ biến ra một hoá thân và mãi mãi ở phía sau em nhé”.Đường Tử Di lắc đầu: “Em chỉ phàn nàn một tí thôi, anh đừng để trong lòng. Bây giờ em theo anh, có thể sống mãi không già, thời gian chúng ta ở bên nhau rất dài lâu, em nào còn để bụng chuyện một sớm một chiều ấy chứ?”Ngô Bình cười bảo: “Vợ anh rất biết lo cho đại cục, thật đáng ngưỡng mộ”.“Anh thôi đi”, Đường Tử Di nhéo anh một cái: “À phải, dạo trước ông nội có đến thăm em. Bây giờ Đường Môn phát triển rất tốt, nhưng gần đây gặp chút rắc rối. Thái thú địa phương rất có thế lực, không mấy thân thiện với Đường Môn”.Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Chờ em sinh xong, anh sẽ đến đó một chuyến để xử lý chuyện này”.Anh ở nhà với Đường Tử Di vài ngày thì Lý Mai về tới, cả hai liền đi đến Long Kinh.Chuyến đi Long Kinh lần này, Ngô Bình có hai việc phải làm, chuyện thứ nhất là mua cửa hàng. Trong tay anh hiện có rất nhiều tiền, tiền thưởng của Thiên Đạo Môn, tiền thưởng của cuộc thi Y Đạo, cộng thêm tiền mà Thiên Địa kiếm tông và Thiên Tượng Kiếm Môn cho anh. Bây giờ anh không thiếu tiền, mua vài cửa hàng để đầu tư cũng tốt.Chuyện thứ hai, thân là thủ lĩnh cấm quân nhưng anh vẫn chưa chính thức nhậm chức. Sau này muốn có chỗ đứng ở Long Kinh, thân phận thủ lĩnh cấm quân này sẽ cực kỳ hữu ích.Long Kinh là thủ đô nước Long, diện tích hiện đã vượt quá một triệu ki-lô-mét vuông. Đây chỉ là diện tích bên ngoài, Long Kinh có rất nhiều không gian gập, diện tích bên trong còn lớn hơn. Nếu cộng cả diện tích của không gian gập thì con số sẽ khủng khiếp lắm.Hiện nay người bình thường đã không còn vào Long Kinh được nữa, trừ phi là đến đây làm đầy tớ, tạp dịch. Dù là tu sĩ cũng phải đăng ký tên tuổi lai lịch, chỉ có người đạt cảnh giới Nhân Tiên và tu vi cao hơn mới được vào trong.Nếu như là khu vực trọng tâm thì ngay cả Nhân Tiên cũng không thể vào, phải tu hành đạt mức Địa Tiên mới được đi vào.Trong Long Kinh có bài bố đại trận Tụ Linh, tiên khí và linh khí cao chiều không ngừng tụ về, người bình thường sinh sống ở môi trường thế này cũng được tăng cường thể chất, sống đến mấy trăm tuổi.Ngoài linh khí dồi dào, vận khí của Long Kinh cũng mạnh cực kỳ. Sống ở đây lâu dài sẽ nhiễm được vận khí, từ đó giúp việc tu hành của bản thân suôn sẻ hơn.Điểm thu hút lớn nhất của Long Kinh là hội tụ những người có tu vi cao thâm và anh tài trong thiên hạ. Vậy nên ở đây có thầy luyện đan, có Tiên y, còn có trung tâm tập kết mua bán các mặt hàng khác nhau. Điều này dẫn đến việc một lượng lớn người đổ về Long Kinh, có người định cư, có người làm ăn, người thì tìm cơ hội tốt.Hiện tại dân số nội bộ Long Kinh đã sớm vượt quá ba trăm triệu người, mà con số ấy còn đang tăng rất nhanh. Trong ba trăm triệu người này, phần lớn đều có tu vi cao.Lý Mai đi cùng Ngô Bình nên không bị cản trở gì, dù sao trong tay anh cũng có thẻ bài của thủ lĩnh cấm quân.Cả hai đến một trong những khu vực sầm uất nhất Long Kinh. Đất ở đây vô cùng đắt đỏ, một căn nhà đã có giá cả trăm triệu tiền báu.Tìm kiếm một hồi, Lý Mai nhìn thấy một cửa hàng đang được bán lại, cô ấy lập tức bảo Ngô Bình đến đó xem thử.Đi đến trước cửa hàng, chủ cửa hàng đang ngồi bên trong hướng dẫn tạp dịch kiểm kê hàng. Nhác thấy Ngô Bình, ông ta hỏi: “Xem cửa hàng hay mua lọ đan?”Hoá ra đây là cửa hàng chuyên bán lọ đựng đan dược. Đan dược luyện chế phải được bảo quản trong lọ chuyên dụng mới có thể kéo dài công hiệu. Nếu không, đan dược rất dễ thất bại, gây ra tổn thất.Ngô Bình hỏi: “Ông chủ muốn bán cửa hàng à? Giá bao nhiêu vậy?”Ông chủ đáp: “Nếu anh muốn mua thì cả cửa hàng và hàng hoá ở đây có giá tổng cộng là ba phẩy bảy tỷ tiền báu”.Ngô Bình hỏi: “Cửa hàng có giá bao nhiêu, lọ đan có giá bao nhiêu?”Ông chủ nói: “Cửa hàng là một phẩy tám tỷ, lọ đan khoảng hai tỷ”.Ngô Bình lấy một chiếc lọ lên xem. Anh là thầy luyện đan nên rất quen thuộc với lọ đan: “Loại lọ này chỉ có hạn sử dụng khoảng mười năm, không đáng ngần ấy tiền”.Ông chủ bảo: “”Đừng xem nó nữa, trong này có lọ đã bảo quản đan dược một trăm, một nghìn năm rồi đấy”.Ngô Bình nói: “Thế tôi không xem nữa. Tôi có thể chấp nhận giá này của ông, nhưng có một điều kiện, ấy là ông phải giao cho tôi kênh nhập hàn

Chương 8959: