“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9080: "Âm Vân Thiều!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sức ép xung quanh ngọn núi hoang càng ngày càng to lớn.Ngay sau đó, mấy bóng người lần lượt bước ra từ trong hư không.Cầm đầu là hai người gồm một người con trai và một cô gái.Người con trai có vẻ ngoài dễ nhìn và tuấn tú, khuôn mặt điển trai, đôi mắt sáng ngời đang đứng chắp tay với vẻ mặt tươi cười.Cô gái thì có vóc người thướt tha và xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt gợi lại cảm giác thâm thúy cho người nhìn.Nàng ta mặc một chiếc váy đầm đen càng làm tôn lên làn da trắng trẻo không tì vết có thể sánh ngang với tuyết."Cửu Thiên Tuế đâu rồi nhỉ?"Người con trai mở miệng cười nói với chất giọng ôn hòa."Sao các ngươi bám dai như đỉa thế hả?"Kiếm Lai cười gượng.Hắn ta vung tay lên, khí chất và hình thể toàn thân đã thay đổi.Để lộ một thân thể cao ráo với tướng mạo đường hoàng.Đôi mắt như vì sao mờ trong đêm đông, hai hàng mi cong như lông vũ.Hắn ta mặc bộ trường sam trắng tinh khôi, hai lọn tóc đen nhánh rủ xuống hai vai, phần tóc sau được buộc lại bằng một chiếc trâm cài tóc màu trắng.Mới nãy còn là một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng bây giờ Kiếm Lai đã biến thành một cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, nhìn gương mặt trẻ con thấy rõ.Hắn ta có gương mặt thời niên thiếu, làn da cũng trắng muốt, khuôn mặt thanh tú được ánh mặt trời chiếu rọi lên sườn mặt hoàn mỹ. Kiếm Lai khẽ giơ đôi tay thon dài sạch sẽ lên che ánh mặt trời.Chỉ bằng một ánh nhìn đã toát lên khí chất thư sinh.Từ một người tự dưng biến thành một người khác, ngay cả khí tức của hồn phách bản nguyên cũng đã thay đổi."Các ngươi đuổi theo ta bao nhiêu năm rồi đấy…", giọng nói của thiếu niên trước mắt cũng hết sức hòa nhã khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp.Nhưng khi đối mặt với thiếu niên áo trắng này, một nam một nữ kia lại không hề dám sơ sẩy chút nào."Dương Ung!""Âm Vân Thiều!""Đừng cứ mãi nhắm vào một mình ta nữa có được không, tiên đế, tiên tôn trong mười hai đại tiên vực có phải chỉ có một mình Cố Vân Kiếm ta đâu!"Thiếu niên áo trắng cười khổ nói: "Ta đã chết một lần rồi, các ngươi còn bám riết theo ta làm quái gì nữa?"Nghe thấy câu này, Dương Ung chậm rãi nói: "Năm xưa, bất cứ ai cũng biết chuyện Thần Môn đã bị tiêu diệt nhưng lại không biết hai vị đại nhân tộc trưởng Dương Cửu Thiên của Cửu Dương tộc ta, cùng với tộc trưởng Âm Cửu Phù của Cửu Âm tộc đã bị Cố Vân Kiếm của Thần Môn giết chết".
Sức ép xung quanh ngọn núi hoang càng ngày càng to lớn.
Ngay sau đó, mấy bóng người lần lượt bước ra từ trong hư không.
Cầm đầu là hai người gồm một người con trai và một cô gái.
Người con trai có vẻ ngoài dễ nhìn và tuấn tú, khuôn mặt điển trai, đôi mắt sáng ngời đang đứng chắp tay với vẻ mặt tươi cười.
Cô gái thì có vóc người thướt tha và xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt gợi lại cảm giác thâm thúy cho người nhìn.
Nàng ta mặc một chiếc váy đầm đen càng làm tôn lên làn da trắng trẻo không tì vết có thể sánh ngang với tuyết.
"Cửu Thiên Tuế đâu rồi nhỉ?"
Người con trai mở miệng cười nói với chất giọng ôn hòa.
"Sao các ngươi bám dai như đỉa thế hả?"
Kiếm Lai cười gượng.
Hắn ta vung tay lên, khí chất và hình thể toàn thân đã thay đổi.
Để lộ một thân thể cao ráo với tướng mạo đường hoàng.
Đôi mắt như vì sao mờ trong đêm đông, hai hàng mi cong như lông vũ.
Hắn ta mặc bộ trường sam trắng tinh khôi, hai lọn tóc đen nhánh rủ xuống hai vai, phần tóc sau được buộc lại bằng một chiếc trâm cài tóc màu trắng.
Mới nãy còn là một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng bây giờ Kiếm Lai đã biến thành một cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, nhìn gương mặt trẻ con thấy rõ.
Hắn ta có gương mặt thời niên thiếu, làn da cũng trắng muốt, khuôn mặt thanh tú được ánh mặt trời chiếu rọi lên sườn mặt hoàn mỹ. Kiếm Lai khẽ giơ đôi tay thon dài sạch sẽ lên che ánh mặt trời.
Chỉ bằng một ánh nhìn đã toát lên khí chất thư sinh.
Từ một người tự dưng biến thành một người khác, ngay cả khí tức của hồn phách bản nguyên cũng đã thay đổi.
"Các ngươi đuổi theo ta bao nhiêu năm rồi đấy…", giọng nói của thiếu niên trước mắt cũng hết sức hòa nhã khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp.
Nhưng khi đối mặt với thiếu niên áo trắng này, một nam một nữ kia lại không hề dám sơ sẩy chút nào.
"Dương Ung!"
"Âm Vân Thiều!"
"Đừng cứ mãi nhắm vào một mình ta nữa có được không, tiên đế, tiên tôn trong mười hai đại tiên vực có phải chỉ có một mình Cố Vân Kiếm ta đâu!"
Thiếu niên áo trắng cười khổ nói: "Ta đã chết một lần rồi, các ngươi còn bám riết theo ta làm quái gì nữa?"
Nghe thấy câu này, Dương Ung chậm rãi nói: "Năm xưa, bất cứ ai cũng biết chuyện Thần Môn đã bị tiêu diệt nhưng lại không biết hai vị đại nhân tộc trưởng Dương Cửu Thiên của Cửu Dương tộc ta, cùng với tộc trưởng Âm Cửu Phù của Cửu Âm tộc đã bị Cố Vân Kiếm của Thần Môn giết chết".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sức ép xung quanh ngọn núi hoang càng ngày càng to lớn.Ngay sau đó, mấy bóng người lần lượt bước ra từ trong hư không.Cầm đầu là hai người gồm một người con trai và một cô gái.Người con trai có vẻ ngoài dễ nhìn và tuấn tú, khuôn mặt điển trai, đôi mắt sáng ngời đang đứng chắp tay với vẻ mặt tươi cười.Cô gái thì có vóc người thướt tha và xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt gợi lại cảm giác thâm thúy cho người nhìn.Nàng ta mặc một chiếc váy đầm đen càng làm tôn lên làn da trắng trẻo không tì vết có thể sánh ngang với tuyết."Cửu Thiên Tuế đâu rồi nhỉ?"Người con trai mở miệng cười nói với chất giọng ôn hòa."Sao các ngươi bám dai như đỉa thế hả?"Kiếm Lai cười gượng.Hắn ta vung tay lên, khí chất và hình thể toàn thân đã thay đổi.Để lộ một thân thể cao ráo với tướng mạo đường hoàng.Đôi mắt như vì sao mờ trong đêm đông, hai hàng mi cong như lông vũ.Hắn ta mặc bộ trường sam trắng tinh khôi, hai lọn tóc đen nhánh rủ xuống hai vai, phần tóc sau được buộc lại bằng một chiếc trâm cài tóc màu trắng.Mới nãy còn là một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng bây giờ Kiếm Lai đã biến thành một cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, nhìn gương mặt trẻ con thấy rõ.Hắn ta có gương mặt thời niên thiếu, làn da cũng trắng muốt, khuôn mặt thanh tú được ánh mặt trời chiếu rọi lên sườn mặt hoàn mỹ. Kiếm Lai khẽ giơ đôi tay thon dài sạch sẽ lên che ánh mặt trời.Chỉ bằng một ánh nhìn đã toát lên khí chất thư sinh.Từ một người tự dưng biến thành một người khác, ngay cả khí tức của hồn phách bản nguyên cũng đã thay đổi."Các ngươi đuổi theo ta bao nhiêu năm rồi đấy…", giọng nói của thiếu niên trước mắt cũng hết sức hòa nhã khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp.Nhưng khi đối mặt với thiếu niên áo trắng này, một nam một nữ kia lại không hề dám sơ sẩy chút nào."Dương Ung!""Âm Vân Thiều!""Đừng cứ mãi nhắm vào một mình ta nữa có được không, tiên đế, tiên tôn trong mười hai đại tiên vực có phải chỉ có một mình Cố Vân Kiếm ta đâu!"Thiếu niên áo trắng cười khổ nói: "Ta đã chết một lần rồi, các ngươi còn bám riết theo ta làm quái gì nữa?"Nghe thấy câu này, Dương Ung chậm rãi nói: "Năm xưa, bất cứ ai cũng biết chuyện Thần Môn đã bị tiêu diệt nhưng lại không biết hai vị đại nhân tộc trưởng Dương Cửu Thiên của Cửu Dương tộc ta, cùng với tộc trưởng Âm Cửu Phù của Cửu Âm tộc đã bị Cố Vân Kiếm của Thần Môn giết chết".