“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9150: Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng... Đồ đệ của hắn tu luyện thuật luyện hồn.Ngụy trang bằng cách này thì lừa gạt hắn hoàn toàn không thành vấn đề."Cố Vân Kiếm... Kiếm Lai...", Tần Ninh siết chặt hai quả đấm lại, hừ lạnh một tiếng rồi đe dọa: "Nếu là ngươi thật, dám trêu vi sư, cẩn thận vi sư làm thịt ngươi!"Quân Phụng Thiên ngồi cạnh bỗng nhiên sởn tóc gáy.Sao thế kia?Đang yên đang lành, biết đồ đệ mình không chết chẳng phải nên mừng rỡ à?Sao tự dưng giận điên lên thế kìa! Mà cùng lúc đó, Cố Vân Kiếm cách đây hàng vạn dặm đang một tay cầm quạt giấy, một tay đặt hờ sau lưng đi trên con phố lớn. Hắn ta bỗng nhiên hắt xì.Cơn ớn lạnh bao trùm lấy toàn thân hắn ta."Ai đấy?"Cố Vân Kiếm cực kỳ lo lắng: "Ai đang nói xấu ta đấy?"Cố Vân Kiếm nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi thở dài than thở: "Chao ôi, chắc chắn là sư tôn lão nhân gia rồi... Chắc không đâu nhỉ?Biết ta vẫn chưa chết ư?Từ khi nào sư tôn thông minh như thế vậy ta?""Hầy...", Cố Vân Kiếm rầu rĩ thở dài, không khỏi biện bạch: "Đệ tử cũng có nỗi khổ riêng thôi. Sư tôn à, người đừng tức giận quá, nếu không thì... cho dù có phải chống đối sư môn đi chăng nữa thì đệ tử cũng buộc lòng phản kháng đấy ạ".Dứt lời, Cố Vân Kiếm một mình rời đi.Trong dãy núi.Hai người Tần Ninh và Quân Phụng Thiên sóng vai nhau mà đi.Dọc đường đi, hắn ta cứ cảm thấy Tần Ninh có gì đó sai sai.Lúc thì cười, lúc thì tỏ ra bực bội, đúng là không thể nào hiểu nổi.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?Quân Phụng Thiên đực mặt ra, chẳng hiểu nổi Tần Ninh đang bị gì.Tâm trạng của hắn vô cùng vui mừng nhưng cũng pha lẫn sự giận dữ.Hắn mừng vì Cố Vân Kiếm vẫn còn sống.Còn tức giận là vì khả năng cao Kiếm Lai chính là Cố Vân Kiếm, ấy vậy mà thằng ranh khốn kiếp này dám xoay hắn mòng mòng như thế.Dĩ nhiên, bản thân Tần Ninh cũng thừa biết nhất định phải có nguyên nhân khó nói gì nên đứa đệ tử này của hắn mới không thể gặp hắn với gương mặt thật.Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Tần Ninh đã hạ quyết tâm.Sau khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ đi tiên vực Thái Thần để tìm hiểu cho ra lẽ."Đúng rồi!"Tần Ninh cất tiếng: "Ngươi ở khu vực này đã mấy tháng, có thấy cô gái nào không?"
Nhưng... Đồ đệ của hắn tu luyện thuật luyện hồn.
Ngụy trang bằng cách này thì lừa gạt hắn hoàn toàn không thành vấn đề.
"Cố Vân Kiếm... Kiếm Lai...", Tần Ninh siết chặt hai quả đấm lại, hừ lạnh một tiếng rồi đe dọa: "Nếu là ngươi thật, dám trêu vi sư, cẩn thận vi sư làm thịt ngươi!"
Quân Phụng Thiên ngồi cạnh bỗng nhiên sởn tóc gáy.
Sao thế kia?
Đang yên đang lành, biết đồ đệ mình không chết chẳng phải nên mừng rỡ à?
Sao tự dưng giận điên lên thế kìa! Mà cùng lúc đó, Cố Vân Kiếm cách đây hàng vạn dặm đang một tay cầm quạt giấy, một tay đặt hờ sau lưng đi trên con phố lớn. Hắn ta bỗng nhiên hắt xì.
Cơn ớn lạnh bao trùm lấy toàn thân hắn ta.
"Ai đấy?"
Cố Vân Kiếm cực kỳ lo lắng: "Ai đang nói xấu ta đấy?"
Cố Vân Kiếm nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi thở dài than thở: "Chao ôi, chắc chắn là sư tôn lão nhân gia rồi... Chắc không đâu nhỉ?
Biết ta vẫn chưa chết ư?
Từ khi nào sư tôn thông minh như thế vậy ta?"
"Hầy...", Cố Vân Kiếm rầu rĩ thở dài, không khỏi biện bạch: "Đệ tử cũng có nỗi khổ riêng thôi. Sư tôn à, người đừng tức giận quá, nếu không thì... cho dù có phải chống đối sư môn đi chăng nữa thì đệ tử cũng buộc lòng phản kháng đấy ạ".
Dứt lời, Cố Vân Kiếm một mình rời đi.
Trong dãy núi.
Hai người Tần Ninh và Quân Phụng Thiên sóng vai nhau mà đi.
Dọc đường đi, hắn ta cứ cảm thấy Tần Ninh có gì đó sai sai.
Lúc thì cười, lúc thì tỏ ra bực bội, đúng là không thể nào hiểu nổi.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?
Quân Phụng Thiên đực mặt ra, chẳng hiểu nổi Tần Ninh đang bị gì.
Tâm trạng của hắn vô cùng vui mừng nhưng cũng pha lẫn sự giận dữ.
Hắn mừng vì Cố Vân Kiếm vẫn còn sống.
Còn tức giận là vì khả năng cao Kiếm Lai chính là Cố Vân Kiếm, ấy vậy mà thằng ranh khốn kiếp này dám xoay hắn mòng mòng như thế.
Dĩ nhiên, bản thân Tần Ninh cũng thừa biết nhất định phải có nguyên nhân khó nói gì nên đứa đệ tử này của hắn mới không thể gặp hắn với gương mặt thật.
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Tần Ninh đã hạ quyết tâm.
Sau khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ đi tiên vực Thái Thần để tìm hiểu cho ra lẽ.
"Đúng rồi!"
Tần Ninh cất tiếng: "Ngươi ở khu vực này đã mấy tháng, có thấy cô gái nào không?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng... Đồ đệ của hắn tu luyện thuật luyện hồn.Ngụy trang bằng cách này thì lừa gạt hắn hoàn toàn không thành vấn đề."Cố Vân Kiếm... Kiếm Lai...", Tần Ninh siết chặt hai quả đấm lại, hừ lạnh một tiếng rồi đe dọa: "Nếu là ngươi thật, dám trêu vi sư, cẩn thận vi sư làm thịt ngươi!"Quân Phụng Thiên ngồi cạnh bỗng nhiên sởn tóc gáy.Sao thế kia?Đang yên đang lành, biết đồ đệ mình không chết chẳng phải nên mừng rỡ à?Sao tự dưng giận điên lên thế kìa! Mà cùng lúc đó, Cố Vân Kiếm cách đây hàng vạn dặm đang một tay cầm quạt giấy, một tay đặt hờ sau lưng đi trên con phố lớn. Hắn ta bỗng nhiên hắt xì.Cơn ớn lạnh bao trùm lấy toàn thân hắn ta."Ai đấy?"Cố Vân Kiếm cực kỳ lo lắng: "Ai đang nói xấu ta đấy?"Cố Vân Kiếm nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi thở dài than thở: "Chao ôi, chắc chắn là sư tôn lão nhân gia rồi... Chắc không đâu nhỉ?Biết ta vẫn chưa chết ư?Từ khi nào sư tôn thông minh như thế vậy ta?""Hầy...", Cố Vân Kiếm rầu rĩ thở dài, không khỏi biện bạch: "Đệ tử cũng có nỗi khổ riêng thôi. Sư tôn à, người đừng tức giận quá, nếu không thì... cho dù có phải chống đối sư môn đi chăng nữa thì đệ tử cũng buộc lòng phản kháng đấy ạ".Dứt lời, Cố Vân Kiếm một mình rời đi.Trong dãy núi.Hai người Tần Ninh và Quân Phụng Thiên sóng vai nhau mà đi.Dọc đường đi, hắn ta cứ cảm thấy Tần Ninh có gì đó sai sai.Lúc thì cười, lúc thì tỏ ra bực bội, đúng là không thể nào hiểu nổi.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?Quân Phụng Thiên đực mặt ra, chẳng hiểu nổi Tần Ninh đang bị gì.Tâm trạng của hắn vô cùng vui mừng nhưng cũng pha lẫn sự giận dữ.Hắn mừng vì Cố Vân Kiếm vẫn còn sống.Còn tức giận là vì khả năng cao Kiếm Lai chính là Cố Vân Kiếm, ấy vậy mà thằng ranh khốn kiếp này dám xoay hắn mòng mòng như thế.Dĩ nhiên, bản thân Tần Ninh cũng thừa biết nhất định phải có nguyên nhân khó nói gì nên đứa đệ tử này của hắn mới không thể gặp hắn với gương mặt thật.Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Tần Ninh đã hạ quyết tâm.Sau khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ đi tiên vực Thái Thần để tìm hiểu cho ra lẽ."Đúng rồi!"Tần Ninh cất tiếng: "Ngươi ở khu vực này đã mấy tháng, có thấy cô gái nào không?"