“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9242: Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thế nhưng... Quân Phụng Thiên lại không thấy như vậy! Hắn ta bước ra khỏi thời không Hiệp Phùng, giống như là đi đầu thai chuyển thế vậy, quả thật là khiến người ta phát rồ, muốn nổi điên.Khi mọi thứ hết xóc nảy, Tần Ninh bỗng thấy giống như cơ thể mình đang giáng từ trên trời xuống.Vào lúc Tần Ninh đang cố sức giữ thăng bằng thì lại thấy lực lượng trong cơ thể mình đã bị đóng băng.Đúng vào lúc này, Tần Ninh cúi đầu nhìn xuống.Trời cao vạn trượng, mây trôi bồng bềnh, phía dưới là một màu xanh thẳm, ở giữa màu xanh mênh mông ấy có những điểm sáng nhỏ, màu xanh biếc, màu xám, màu vàng... cơ thể của hắn dần hạ xuống.Tần Ninh thấy rõ ràng.Màu xanh thẳm kia là biển rộng! Một đám sáng kia bắt đầu phóng đại, đó chính là một cái đảo nhỏ.Thân hình rơi xuống càng lúc càng nhanh, hắn nhìn càng ngày càng rõ.Một cái đảo nhỏ, phạm vi ít nhất là ngàn dặm, lớn nhất là trăm vạn lý, quả thật là một đại lục trên biển.Đây là nơi nào?Tần Ninh ngờ vực.Nhưng mà rất nhanh, Tần Ninh biết rằng mình không có nhiều thời gian để thắc mắc.Có thể là do bị nhốt trong thời không Hiệp Phùng quá lâu nên tiên khí trong cơ thể Tần Ninh không thể hô ứng kịp với tiên khí thiên địa được.Bên ngoài cơ thể hắn giống như đang được bao bọc bởi một lớp giáp vàng, cản trở bản thân và thiên địa giao tiếp.Nếu cứ ngã xuống như vậy sẽ chết chắc!Cho dù không chết thì cũng sẽ có kết cục thê thảm! Nhưng mà... hắn không có biện pháp nào khác! Ngay vào lúc Tần Ninh rơi từ trên không trung xuống.Trong vô vàng hòn đảo kia.Có một hòn đảo có diện tích ngàn dặm.Trên đảo, khí hậu ôn hòa, cổ thụ che trời, từng tòa nhà tụ tập cùng một chỗ với nhau, có cảm giác rất cổ kính.Vào giờ phút này.Trong một căn nhà lớn nhất đảo.Có rất nhiều người đang tụ tập ở đây.Những người này mặc những bộ quần áo hoang dã, có áo da, có áo lông thú, trông như là người nguyên thủy vậy.Giờ đây, có thể thấy rằng, những người này chia làm ba nhóm.Mỗi bên có khoảng một ngàn người, trang phục rất giống nhau, không có một chút khác biệt nào.Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra.Trên trán ba nhóm người này được vẽ những ký hiệu khác nhau.Lúc này, trong ba nhóm người, có ba vị lão giả tóc trắng xóa, như sắp gần đất xa trời bước ra.Ba vị lão giả đi tới trước một giàn hiến tế.Mà chính giữa giàn tế chính là một pho tượng cao tầm ba mét.Pho tượng kia nhẹ nhàng đứng trên một chiếc ghế.Chiếc ghế phát ra kim quang lập lòe, giống như là một món tiên khí bất phàm.

Thế nhưng... Quân Phụng Thiên lại không thấy như vậy! Hắn ta bước ra khỏi thời không Hiệp Phùng, giống như là đi đầu thai chuyển thế vậy, quả thật là khiến người ta phát rồ, muốn nổi điên.

Khi mọi thứ hết xóc nảy, Tần Ninh bỗng thấy giống như cơ thể mình đang giáng từ trên trời xuống.

Vào lúc Tần Ninh đang cố sức giữ thăng bằng thì lại thấy lực lượng trong cơ thể mình đã bị đóng băng.

Đúng vào lúc này, Tần Ninh cúi đầu nhìn xuống.

Trời cao vạn trượng, mây trôi bồng bềnh, phía dưới là một màu xanh thẳm, ở giữa màu xanh mênh mông ấy có những điểm sáng nhỏ, màu xanh biếc, màu xám, màu vàng... cơ thể của hắn dần hạ xuống.

Tần Ninh thấy rõ ràng.

Màu xanh thẳm kia là biển rộng! Một đám sáng kia bắt đầu phóng đại, đó chính là một cái đảo nhỏ.

Thân hình rơi xuống càng lúc càng nhanh, hắn nhìn càng ngày càng rõ.

Một cái đảo nhỏ, phạm vi ít nhất là ngàn dặm, lớn nhất là trăm vạn lý, quả thật là một đại lục trên biển.

Đây là nơi nào?

Tần Ninh ngờ vực.

Nhưng mà rất nhanh, Tần Ninh biết rằng mình không có nhiều thời gian để thắc mắc.

Có thể là do bị nhốt trong thời không Hiệp Phùng quá lâu nên tiên khí trong cơ thể Tần Ninh không thể hô ứng kịp với tiên khí thiên địa được.

Bên ngoài cơ thể hắn giống như đang được bao bọc bởi một lớp giáp vàng, cản trở bản thân và thiên địa giao tiếp.

Nếu cứ ngã xuống như vậy sẽ chết chắc!

Cho dù không chết thì cũng sẽ có kết cục thê thảm! Nhưng mà... hắn không có biện pháp nào khác! Ngay vào lúc Tần Ninh rơi từ trên không trung xuống.

Trong vô vàng hòn đảo kia.

Có một hòn đảo có diện tích ngàn dặm.

Trên đảo, khí hậu ôn hòa, cổ thụ che trời, từng tòa nhà tụ tập cùng một chỗ với nhau, có cảm giác rất cổ kính.

Vào giờ phút này.

Trong một căn nhà lớn nhất đảo.

Có rất nhiều người đang tụ tập ở đây.

Những người này mặc những bộ quần áo hoang dã, có áo da, có áo lông thú, trông như là người nguyên thủy vậy.

Giờ đây, có thể thấy rằng, những người này chia làm ba nhóm.

Mỗi bên có khoảng một ngàn người, trang phục rất giống nhau, không có một chút khác biệt nào.

Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra.

Trên trán ba nhóm người này được vẽ những ký hiệu khác nhau.

Lúc này, trong ba nhóm người, có ba vị lão giả tóc trắng xóa, như sắp gần đất xa trời bước ra.

Ba vị lão giả đi tới trước một giàn hiến tế.

Mà chính giữa giàn tế chính là một pho tượng cao tầm ba mét.

Pho tượng kia nhẹ nhàng đứng trên một chiếc ghế.

Chiếc ghế phát ra kim quang lập lòe, giống như là một món tiên khí bất phàm.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thế nhưng... Quân Phụng Thiên lại không thấy như vậy! Hắn ta bước ra khỏi thời không Hiệp Phùng, giống như là đi đầu thai chuyển thế vậy, quả thật là khiến người ta phát rồ, muốn nổi điên.Khi mọi thứ hết xóc nảy, Tần Ninh bỗng thấy giống như cơ thể mình đang giáng từ trên trời xuống.Vào lúc Tần Ninh đang cố sức giữ thăng bằng thì lại thấy lực lượng trong cơ thể mình đã bị đóng băng.Đúng vào lúc này, Tần Ninh cúi đầu nhìn xuống.Trời cao vạn trượng, mây trôi bồng bềnh, phía dưới là một màu xanh thẳm, ở giữa màu xanh mênh mông ấy có những điểm sáng nhỏ, màu xanh biếc, màu xám, màu vàng... cơ thể của hắn dần hạ xuống.Tần Ninh thấy rõ ràng.Màu xanh thẳm kia là biển rộng! Một đám sáng kia bắt đầu phóng đại, đó chính là một cái đảo nhỏ.Thân hình rơi xuống càng lúc càng nhanh, hắn nhìn càng ngày càng rõ.Một cái đảo nhỏ, phạm vi ít nhất là ngàn dặm, lớn nhất là trăm vạn lý, quả thật là một đại lục trên biển.Đây là nơi nào?Tần Ninh ngờ vực.Nhưng mà rất nhanh, Tần Ninh biết rằng mình không có nhiều thời gian để thắc mắc.Có thể là do bị nhốt trong thời không Hiệp Phùng quá lâu nên tiên khí trong cơ thể Tần Ninh không thể hô ứng kịp với tiên khí thiên địa được.Bên ngoài cơ thể hắn giống như đang được bao bọc bởi một lớp giáp vàng, cản trở bản thân và thiên địa giao tiếp.Nếu cứ ngã xuống như vậy sẽ chết chắc!Cho dù không chết thì cũng sẽ có kết cục thê thảm! Nhưng mà... hắn không có biện pháp nào khác! Ngay vào lúc Tần Ninh rơi từ trên không trung xuống.Trong vô vàng hòn đảo kia.Có một hòn đảo có diện tích ngàn dặm.Trên đảo, khí hậu ôn hòa, cổ thụ che trời, từng tòa nhà tụ tập cùng một chỗ với nhau, có cảm giác rất cổ kính.Vào giờ phút này.Trong một căn nhà lớn nhất đảo.Có rất nhiều người đang tụ tập ở đây.Những người này mặc những bộ quần áo hoang dã, có áo da, có áo lông thú, trông như là người nguyên thủy vậy.Giờ đây, có thể thấy rằng, những người này chia làm ba nhóm.Mỗi bên có khoảng một ngàn người, trang phục rất giống nhau, không có một chút khác biệt nào.Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra.Trên trán ba nhóm người này được vẽ những ký hiệu khác nhau.Lúc này, trong ba nhóm người, có ba vị lão giả tóc trắng xóa, như sắp gần đất xa trời bước ra.Ba vị lão giả đi tới trước một giàn hiến tế.Mà chính giữa giàn tế chính là một pho tượng cao tầm ba mét.Pho tượng kia nhẹ nhàng đứng trên một chiếc ghế.Chiếc ghế phát ra kim quang lập lòe, giống như là một món tiên khí bất phàm.

Chương 9242: Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra.