“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9244: Ngươi sờ tới chỗ nào vậy?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Gương mặt xinh đẹp của Ô Linh Nhan cũng toát lên vẻ kinh ngạc, cô ta ngơ ngác nhìn lên không trung.Không thể nào?Không thể nào?Bọn họ chính là người tu tiên, từ xưa đã thoát ly khỏi mê tín của thị tộc rồi.Thành tâm cầu nguyện thật sự có tác dụng sao?Ầm... ngay khi điểm sáng kia rơi xuống, điều trùng hợp là va trúng ngay chiếc ghế kê dưới pho tượng kia.Một tiếng nổ vang lên.Mặt đất rung chuyển.Vào giờ phút này.Tần Ninh từ trên trời giáng xuống, hắn cảm thấy cơ thể như nát vụn, thất khiếu chảy máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.“Mẹ nó, đau thật!”Rên một câu xong Tần Ninh hôn mê.Tộc nhân của ba bộ tộc Ô thị, Bàng thị và Lang thị cũng ùa tới vây quanh hắn.‘Cút đi, cút hết đi!”Ba vị đại tư tế và tộc trưởng quát lớn.Đây chính là thần linh giáng thế, là do trời xanh cảm ứng được lời cầu nguyện của bọn họ, phái xuống trợ giúp bọn họ thoát khỏi nguy nan!“Mau, mau đưa thần tử đi!”Ngay lập tức, tộc nhân của ba bộ tộc mừng như điên.Bọn họ được cứu rồi!... Đau! Xương cốt toàn thân nứt ra.Tần Ninh cảm thấy như mình vẫn đang còn ở trong thời không Hiệp Phùng, trôi nổi lơ lửng.Thế nhưng toàn thân đau nhức, trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được có người đang chạm vào cơ thể mình.Giống như đang... cởi... quần áo của hắn vậy?Sự se lạnh xâm nhập vào tận tâm can.Ngay sau đó, cơn đau dần suy giảm.Giống như có thứ gì đó đang sờ tới sờ lui trên người mình vậy... ồ... lại là cảm giác se lạnh ấy, thật mát lạnh, thật thoải mái.Ồ?Từ Từ?Ngươi sờ tới chỗ nào vậy?Tần Ninh rất muốn hét lên, nhưng hắn không hét lên được.Trong cơn mơ màng hỗn độn, nửa tỉnh nửa mê.Khoảng thời gian như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.Ngày hôm nay, Tần Ninh bỗng nhiên cảm nhận được hắn đã có thể nắm giữ cơ thể mình.

Gương mặt xinh đẹp của Ô Linh Nhan cũng toát lên vẻ kinh ngạc, cô ta ngơ ngác nhìn lên không trung.

Không thể nào?

Không thể nào?

Bọn họ chính là người tu tiên, từ xưa đã thoát ly khỏi mê tín của thị tộc rồi.

Thành tâm cầu nguyện thật sự có tác dụng sao?

Ầm... ngay khi điểm sáng kia rơi xuống, điều trùng hợp là va trúng ngay chiếc ghế kê dưới pho tượng kia.

Một tiếng nổ vang lên.

Mặt đất rung chuyển.

Vào giờ phút này.

Tần Ninh từ trên trời giáng xuống, hắn cảm thấy cơ thể như nát vụn, thất khiếu chảy máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Mẹ nó, đau thật!”

Rên một câu xong Tần Ninh hôn mê.

Tộc nhân của ba bộ tộc Ô thị, Bàng thị và Lang thị cũng ùa tới vây quanh hắn.

‘Cút đi, cút hết đi!”

Ba vị đại tư tế và tộc trưởng quát lớn.

Đây chính là thần linh giáng thế, là do trời xanh cảm ứng được lời cầu nguyện của bọn họ, phái xuống trợ giúp bọn họ thoát khỏi nguy nan!

“Mau, mau đưa thần tử đi!”

Ngay lập tức, tộc nhân của ba bộ tộc mừng như điên.

Bọn họ được cứu rồi!... Đau! Xương cốt toàn thân nứt ra.

Tần Ninh cảm thấy như mình vẫn đang còn ở trong thời không Hiệp Phùng, trôi nổi lơ lửng.

Thế nhưng toàn thân đau nhức, trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được có người đang chạm vào cơ thể mình.

Giống như đang... cởi... quần áo của hắn vậy?

Sự se lạnh xâm nhập vào tận tâm can.

Ngay sau đó, cơn đau dần suy giảm.

Giống như có thứ gì đó đang sờ tới sờ lui trên người mình vậy... ồ... lại là cảm giác se lạnh ấy, thật mát lạnh, thật thoải mái.

Ồ?

Từ Từ?

Ngươi sờ tới chỗ nào vậy?

Tần Ninh rất muốn hét lên, nhưng hắn không hét lên được.

Trong cơn mơ màng hỗn độn, nửa tỉnh nửa mê.

Khoảng thời gian như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.

Ngày hôm nay, Tần Ninh bỗng nhiên cảm nhận được hắn đã có thể nắm giữ cơ thể mình.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Gương mặt xinh đẹp của Ô Linh Nhan cũng toát lên vẻ kinh ngạc, cô ta ngơ ngác nhìn lên không trung.Không thể nào?Không thể nào?Bọn họ chính là người tu tiên, từ xưa đã thoát ly khỏi mê tín của thị tộc rồi.Thành tâm cầu nguyện thật sự có tác dụng sao?Ầm... ngay khi điểm sáng kia rơi xuống, điều trùng hợp là va trúng ngay chiếc ghế kê dưới pho tượng kia.Một tiếng nổ vang lên.Mặt đất rung chuyển.Vào giờ phút này.Tần Ninh từ trên trời giáng xuống, hắn cảm thấy cơ thể như nát vụn, thất khiếu chảy máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.“Mẹ nó, đau thật!”Rên một câu xong Tần Ninh hôn mê.Tộc nhân của ba bộ tộc Ô thị, Bàng thị và Lang thị cũng ùa tới vây quanh hắn.‘Cút đi, cút hết đi!”Ba vị đại tư tế và tộc trưởng quát lớn.Đây chính là thần linh giáng thế, là do trời xanh cảm ứng được lời cầu nguyện của bọn họ, phái xuống trợ giúp bọn họ thoát khỏi nguy nan!“Mau, mau đưa thần tử đi!”Ngay lập tức, tộc nhân của ba bộ tộc mừng như điên.Bọn họ được cứu rồi!... Đau! Xương cốt toàn thân nứt ra.Tần Ninh cảm thấy như mình vẫn đang còn ở trong thời không Hiệp Phùng, trôi nổi lơ lửng.Thế nhưng toàn thân đau nhức, trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được có người đang chạm vào cơ thể mình.Giống như đang... cởi... quần áo của hắn vậy?Sự se lạnh xâm nhập vào tận tâm can.Ngay sau đó, cơn đau dần suy giảm.Giống như có thứ gì đó đang sờ tới sờ lui trên người mình vậy... ồ... lại là cảm giác se lạnh ấy, thật mát lạnh, thật thoải mái.Ồ?Từ Từ?Ngươi sờ tới chỗ nào vậy?Tần Ninh rất muốn hét lên, nhưng hắn không hét lên được.Trong cơn mơ màng hỗn độn, nửa tỉnh nửa mê.Khoảng thời gian như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.Ngày hôm nay, Tần Ninh bỗng nhiên cảm nhận được hắn đã có thể nắm giữ cơ thể mình.

Chương 9244: Ngươi sờ tới chỗ nào vậy?