“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9247: “Đẹp không?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cầm đầu bọn họ là ba ông lão, theo sau là hai người đàn ông trung niên, sau nữa là hai người thanh niên.Ba ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng khí tức trong cơ thể lại cực kỳ mạnh mẽ.Hơn nữa, tuy bọn họ mặc đồ cúng tế quái dị nhưng da thịt hai tay và đôi gò má nhìn rất láng bóng.Khí tức của ba người này còn mạnh hơn Ô Hạc Vũ nhiều.Hai người đàn ông trung niên đứng đằng sau ba ông lão có vóc dáng vạm vỡ, khí tức mạnh mẽ, lớp da thịt bên ngoài thoáng hiện văn ấn màu vàng.Đó đều là Kim Tiên!“Thần Tử, Thần Tử thấy sao ạ?”Một ông lão mặc đồ cúng tế màu xám tro trong đó đi tới mép giường, cười to nói: “Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt”.Lúc này, cảnh tượng trong phòng rất kỳ lạ.Mấy tên đàn ông to lớn.Đứng bên nhìn vào một người bị thương nằm trên giường.Bên cạnh giường là một người phụ nữ đang mặc quần áo cho người bị thương kia.Ô Linh Nhan không yên lòng về vết thương của Tần Ninh nên mặc quần áo rất chậm chạp, thậm chí còn nhảy thẳng lên giường, đứng trên người Tần Ninh từ từ mặc áo cho hắn…Vào giờ phút ấy, Tần Ninh nhắm hai mắt lại.“Thần Tử cảm thấy thế nào?”Ba ông lão lập tức cuống cuồng.Ô Hạc Vũ vội vàng nói: “Ô Linh Nhan, đừng mặc, đừng mặc, Thần Tử hôn mê rồi, mau cởi ra để bôi thuốc trước!”Bôi thuốc cái đầu ngươi á!Tần Ninh mở hai mắt ra, chậm chạp nói: “Ta… không… sao…”Nghe vậy, cả lũ yên lòng.“Các ngươi…”Tần Ninh nhìn vào bọn họ, rồi ngắt quãng nói: “Có thể ra ngoài không!”Cả bọn nghe vậy có hơi sửng sốt.Chỉ là Thần Tử đã lên tiếng, bọn họ nào dám không nghe.Từng người, từng người lui ra ngoài.Lúc này, Ô Linh Nhan kéo quần lên tới bắp đùi Tần Ninh, bất giác nhìn chỗ đó ngẩn ngơ.“Đẹp không?”Tần Ninh phiền não nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài đi!”“Hả?”, Ô Linh Nhan thốt lên: “Thế nhưng ngươi không tự mặc quần áo được!”“Ta làm được!”“Ngươi không làm được!”“Ta làm được!”Cuối cùng, Ô Linh Nhan không biết làm sao đành đi ra khỏi phòng.Trong phòng, Tần Ninh che mặt lại.Hắn đang nghĩ, có nên làm thịt luôn mấy tên này không.Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi của Nguyên Hoàng Thần Đế nữa!Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ninh bỏ suy nghĩ này.Làm người không thể lấy oán báo ân!Bên ngoài phòng.Chín người lẳng lặng đứng đó.

Cầm đầu bọn họ là ba ông lão, theo sau là hai người đàn ông trung niên, sau nữa là hai người thanh niên.

Ba ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng khí tức trong cơ thể lại cực kỳ mạnh mẽ.

Hơn nữa, tuy bọn họ mặc đồ cúng tế quái dị nhưng da thịt hai tay và đôi gò má nhìn rất láng bóng.

Khí tức của ba người này còn mạnh hơn Ô Hạc Vũ nhiều.

Hai người đàn ông trung niên đứng đằng sau ba ông lão có vóc dáng vạm vỡ, khí tức mạnh mẽ, lớp da thịt bên ngoài thoáng hiện văn ấn màu vàng.

Đó đều là Kim Tiên!

“Thần Tử, Thần Tử thấy sao ạ?”

Một ông lão mặc đồ cúng tế màu xám tro trong đó đi tới mép giường, cười to nói: “Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt”.

Lúc này, cảnh tượng trong phòng rất kỳ lạ.

Mấy tên đàn ông to lớn.

Đứng bên nhìn vào một người bị thương nằm trên giường.

Bên cạnh giường là một người phụ nữ đang mặc quần áo cho người bị thương kia.

Ô Linh Nhan không yên lòng về vết thương của Tần Ninh nên mặc quần áo rất chậm chạp, thậm chí còn nhảy thẳng lên giường, đứng trên người Tần Ninh từ từ mặc áo cho hắn…

Vào giờ phút ấy, Tần Ninh nhắm hai mắt lại.

“Thần Tử cảm thấy thế nào?”

Ba ông lão lập tức cuống cuồng.

Ô Hạc Vũ vội vàng nói: “Ô Linh Nhan, đừng mặc, đừng mặc, Thần Tử hôn mê rồi, mau cởi ra để bôi thuốc trước!”

Bôi thuốc cái đầu ngươi á!

Tần Ninh mở hai mắt ra, chậm chạp nói: “Ta… không… sao…”

Nghe vậy, cả lũ yên lòng.

“Các ngươi…”

Tần Ninh nhìn vào bọn họ, rồi ngắt quãng nói: “Có thể ra ngoài không!”

Cả bọn nghe vậy có hơi sửng sốt.

Chỉ là Thần Tử đã lên tiếng, bọn họ nào dám không nghe.

Từng người, từng người lui ra ngoài.

Lúc này, Ô Linh Nhan kéo quần lên tới bắp đùi Tần Ninh, bất giác nhìn chỗ đó ngẩn ngơ.

“Đẹp không?”

Tần Ninh phiền não nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài đi!”

“Hả?”, Ô Linh Nhan thốt lên: “Thế nhưng ngươi không tự mặc quần áo được!”

“Ta làm được!”

“Ngươi không làm được!”

“Ta làm được!”

Cuối cùng, Ô Linh Nhan không biết làm sao đành đi ra khỏi phòng.

Trong phòng, Tần Ninh che mặt lại.

Hắn đang nghĩ, có nên làm thịt luôn mấy tên này không.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi của Nguyên Hoàng Thần Đế nữa!

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ninh bỏ suy nghĩ này.

Làm người không thể lấy oán báo ân!

Bên ngoài phòng.

Chín người lẳng lặng đứng đó.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cầm đầu bọn họ là ba ông lão, theo sau là hai người đàn ông trung niên, sau nữa là hai người thanh niên.Ba ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng khí tức trong cơ thể lại cực kỳ mạnh mẽ.Hơn nữa, tuy bọn họ mặc đồ cúng tế quái dị nhưng da thịt hai tay và đôi gò má nhìn rất láng bóng.Khí tức của ba người này còn mạnh hơn Ô Hạc Vũ nhiều.Hai người đàn ông trung niên đứng đằng sau ba ông lão có vóc dáng vạm vỡ, khí tức mạnh mẽ, lớp da thịt bên ngoài thoáng hiện văn ấn màu vàng.Đó đều là Kim Tiên!“Thần Tử, Thần Tử thấy sao ạ?”Một ông lão mặc đồ cúng tế màu xám tro trong đó đi tới mép giường, cười to nói: “Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt”.Lúc này, cảnh tượng trong phòng rất kỳ lạ.Mấy tên đàn ông to lớn.Đứng bên nhìn vào một người bị thương nằm trên giường.Bên cạnh giường là một người phụ nữ đang mặc quần áo cho người bị thương kia.Ô Linh Nhan không yên lòng về vết thương của Tần Ninh nên mặc quần áo rất chậm chạp, thậm chí còn nhảy thẳng lên giường, đứng trên người Tần Ninh từ từ mặc áo cho hắn…Vào giờ phút ấy, Tần Ninh nhắm hai mắt lại.“Thần Tử cảm thấy thế nào?”Ba ông lão lập tức cuống cuồng.Ô Hạc Vũ vội vàng nói: “Ô Linh Nhan, đừng mặc, đừng mặc, Thần Tử hôn mê rồi, mau cởi ra để bôi thuốc trước!”Bôi thuốc cái đầu ngươi á!Tần Ninh mở hai mắt ra, chậm chạp nói: “Ta… không… sao…”Nghe vậy, cả lũ yên lòng.“Các ngươi…”Tần Ninh nhìn vào bọn họ, rồi ngắt quãng nói: “Có thể ra ngoài không!”Cả bọn nghe vậy có hơi sửng sốt.Chỉ là Thần Tử đã lên tiếng, bọn họ nào dám không nghe.Từng người, từng người lui ra ngoài.Lúc này, Ô Linh Nhan kéo quần lên tới bắp đùi Tần Ninh, bất giác nhìn chỗ đó ngẩn ngơ.“Đẹp không?”Tần Ninh phiền não nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài đi!”“Hả?”, Ô Linh Nhan thốt lên: “Thế nhưng ngươi không tự mặc quần áo được!”“Ta làm được!”“Ngươi không làm được!”“Ta làm được!”Cuối cùng, Ô Linh Nhan không biết làm sao đành đi ra khỏi phòng.Trong phòng, Tần Ninh che mặt lại.Hắn đang nghĩ, có nên làm thịt luôn mấy tên này không.Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi của Nguyên Hoàng Thần Đế nữa!Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ninh bỏ suy nghĩ này.Làm người không thể lấy oán báo ân!Bên ngoài phòng.Chín người lẳng lặng đứng đó.

Chương 9247: “Đẹp không?”