“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9262: "Đây chính là Đại Hải Châu mà Bàng Cầu nói?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi nhìn nhau, cười khổ một tiếng, ngay sau đó rời đi.Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh vẫn còn đang ngẩn người nhìn pho tượng.Đột nhiên, ngày hôm đó.Lang Như Lôi đến."Sao chỉ có một mình ngươi?"Tần Ninh tò mò.Ba người này như hình với bóng vậy, không bao giờ rời khỏi nhau.Lang Như Lôi trầm mặt, đôi mắt đỏ ửng đưa một cái hộp gấm bằng gỗ cho Tần Ninh.Mở hộp gấm ra, Tần Ninh sửng sốt một chút.Bên trong hộp gấm là một viên hải châu lớn bằng nắm đấm, tản ra hào quang lưu ly, lấp lánh rực rỡ."Đây chính là Đại Hải Châu mà Bàng Cầu nói?"Tần Ninh cười nói: "Vật này đúng là có tác dụng để ta chữa thương”."Bàng Cầu đâu rồi?"Lang Như Lôi nghe nói như vậy thì cúi đầu, nắm chặt hai quả đấm, nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Chết rồi!"Khi Lang Như Lôi vừa dứt lời, hải châu trong tay Tần Ninh rơi xuống đất, nổ tung rầm một tiếng, ánh sáng bắn ra bốn phía.Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu.Hắn đưa mắt nhìn về phía Lang Như Lôi, muốn nói gì nhưng lại không nói được một câu nào.Trên thực tế, hắn mới chỉ ở với ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi hơn một tháng thôi.Ba người trẻ tuổi này.Ô Linh Nhan sâu sắc tinh tế, Lang Như Lôi trầm mặc ít nói, Bàng Cầu là người duy nhất hay nói nhiều."Dẫn ta đi xem một chút”.Qua một hồi lâu, Tần Ninh mới mở miệng nói.Lang Như Lôi dẫn Tần Ninh rời khỏi ba núi to, xuất hiện ở bên trong trại của bộ tộc Bàng thị.Giờ phút này, trong trại có mấy trăm người tụ tập.Bên trong một võ trường.Ba vị đại tế tư cùng với tộc trưởng ba tộc đều có mặt.Tần Ninh đưa mắt nhìn, giữa võ trường là mấy cái cáng bị đắp vải trắng.Tần Ninh thẳng đi tới trước cáng, vén vải trắng lên tìm thi thể của Bàng Cầu.Rất nhanh, một tấm vải trắng đã bị vén lên.Cơ thể mập mạp của Bàng Cầu lẳng lặng nằm, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu.Hai cánh tay đã mất, hai chân cũng mất, chỉ có thân thể.Thấy một màn này, sắc mặt Tần Ninh dần dần âm trầm xuống."Thần tử...”, lúc này Ô Đông đại tế tư lên, khom người nói: "Thần tử, vết thương của ngươi còn chưa lành, đi về trước đi...”, Tần Ninh nhìn Ô Đông một chút, lại nhìn Bàng Bột, Lang Việt cùng với tộc nhân ba đại tộc bốn phía.Có vài người nhìn hắn bằng ánh mắt tôn kính.
Ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi nhìn nhau, cười khổ một tiếng, ngay sau đó rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh vẫn còn đang ngẩn người nhìn pho tượng.
Đột nhiên, ngày hôm đó.
Lang Như Lôi đến.
"Sao chỉ có một mình ngươi?"
Tần Ninh tò mò.
Ba người này như hình với bóng vậy, không bao giờ rời khỏi nhau.
Lang Như Lôi trầm mặt, đôi mắt đỏ ửng đưa một cái hộp gấm bằng gỗ cho Tần Ninh.
Mở hộp gấm ra, Tần Ninh sửng sốt một chút.
Bên trong hộp gấm là một viên hải châu lớn bằng nắm đấm, tản ra hào quang lưu ly, lấp lánh rực rỡ.
"Đây chính là Đại Hải Châu mà Bàng Cầu nói?"
Tần Ninh cười nói: "Vật này đúng là có tác dụng để ta chữa thương”.
"Bàng Cầu đâu rồi?"
Lang Như Lôi nghe nói như vậy thì cúi đầu, nắm chặt hai quả đấm, nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Chết rồi!"
Khi Lang Như Lôi vừa dứt lời, hải châu trong tay Tần Ninh rơi xuống đất, nổ tung rầm một tiếng, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Lang Như Lôi, muốn nói gì nhưng lại không nói được một câu nào.
Trên thực tế, hắn mới chỉ ở với ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi hơn một tháng thôi.
Ba người trẻ tuổi này.
Ô Linh Nhan sâu sắc tinh tế, Lang Như Lôi trầm mặc ít nói, Bàng Cầu là người duy nhất hay nói nhiều.
"Dẫn ta đi xem một chút”.
Qua một hồi lâu, Tần Ninh mới mở miệng nói.
Lang Như Lôi dẫn Tần Ninh rời khỏi ba núi to, xuất hiện ở bên trong trại của bộ tộc Bàng thị.
Giờ phút này, trong trại có mấy trăm người tụ tập.
Bên trong một võ trường.
Ba vị đại tế tư cùng với tộc trưởng ba tộc đều có mặt.
Tần Ninh đưa mắt nhìn, giữa võ trường là mấy cái cáng bị đắp vải trắng.
Tần Ninh thẳng đi tới trước cáng, vén vải trắng lên tìm thi thể của Bàng Cầu.
Rất nhanh, một tấm vải trắng đã bị vén lên.
Cơ thể mập mạp của Bàng Cầu lẳng lặng nằm, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu.
Hai cánh tay đã mất, hai chân cũng mất, chỉ có thân thể.
Thấy một màn này, sắc mặt Tần Ninh dần dần âm trầm xuống.
"Thần tử...”, lúc này Ô Đông đại tế tư lên, khom người nói: "Thần tử, vết thương của ngươi còn chưa lành, đi về trước đi...”, Tần Ninh nhìn Ô Đông một chút, lại nhìn Bàng Bột, Lang Việt cùng với tộc nhân ba đại tộc bốn phía.
Có vài người nhìn hắn bằng ánh mắt tôn kính.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi nhìn nhau, cười khổ một tiếng, ngay sau đó rời đi.Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh vẫn còn đang ngẩn người nhìn pho tượng.Đột nhiên, ngày hôm đó.Lang Như Lôi đến."Sao chỉ có một mình ngươi?"Tần Ninh tò mò.Ba người này như hình với bóng vậy, không bao giờ rời khỏi nhau.Lang Như Lôi trầm mặt, đôi mắt đỏ ửng đưa một cái hộp gấm bằng gỗ cho Tần Ninh.Mở hộp gấm ra, Tần Ninh sửng sốt một chút.Bên trong hộp gấm là một viên hải châu lớn bằng nắm đấm, tản ra hào quang lưu ly, lấp lánh rực rỡ."Đây chính là Đại Hải Châu mà Bàng Cầu nói?"Tần Ninh cười nói: "Vật này đúng là có tác dụng để ta chữa thương”."Bàng Cầu đâu rồi?"Lang Như Lôi nghe nói như vậy thì cúi đầu, nắm chặt hai quả đấm, nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Chết rồi!"Khi Lang Như Lôi vừa dứt lời, hải châu trong tay Tần Ninh rơi xuống đất, nổ tung rầm một tiếng, ánh sáng bắn ra bốn phía.Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu.Hắn đưa mắt nhìn về phía Lang Như Lôi, muốn nói gì nhưng lại không nói được một câu nào.Trên thực tế, hắn mới chỉ ở với ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi hơn một tháng thôi.Ba người trẻ tuổi này.Ô Linh Nhan sâu sắc tinh tế, Lang Như Lôi trầm mặc ít nói, Bàng Cầu là người duy nhất hay nói nhiều."Dẫn ta đi xem một chút”.Qua một hồi lâu, Tần Ninh mới mở miệng nói.Lang Như Lôi dẫn Tần Ninh rời khỏi ba núi to, xuất hiện ở bên trong trại của bộ tộc Bàng thị.Giờ phút này, trong trại có mấy trăm người tụ tập.Bên trong một võ trường.Ba vị đại tế tư cùng với tộc trưởng ba tộc đều có mặt.Tần Ninh đưa mắt nhìn, giữa võ trường là mấy cái cáng bị đắp vải trắng.Tần Ninh thẳng đi tới trước cáng, vén vải trắng lên tìm thi thể của Bàng Cầu.Rất nhanh, một tấm vải trắng đã bị vén lên.Cơ thể mập mạp của Bàng Cầu lẳng lặng nằm, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu.Hai cánh tay đã mất, hai chân cũng mất, chỉ có thân thể.Thấy một màn này, sắc mặt Tần Ninh dần dần âm trầm xuống."Thần tử...”, lúc này Ô Đông đại tế tư lên, khom người nói: "Thần tử, vết thương của ngươi còn chưa lành, đi về trước đi...”, Tần Ninh nhìn Ô Đông một chút, lại nhìn Bàng Bột, Lang Việt cùng với tộc nhân ba đại tộc bốn phía.Có vài người nhìn hắn bằng ánh mắt tôn kính.