“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9277: Nhưng vô dụng.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngay sau đó, bên mép tường trận, từng dây xích sắt cuốn ra, trói Vân Tự lại thật chặt.Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, Long Nha tiên kiếm xuất hiện ở trong tay."Là ngươi cuồng vọng nhất”.Trường kiếm đâm vào thân thể Vân Tự phụt một tiếng."A...”, một tiếng hét thảm vang ra khắp nơi.Sắc mặt Vân Tự trắng bệch.Pháp khí Kim Tiên! Người trẻ tuổi này lại có một pháp khí Kim Tiên.Toàn bộ đảo Tam Nguyên còn không có pháp khí Kim Tiên.Cho dù là đảo Kình Vân cũng chỉ có một món pháp khí Kim Tiên thôi."Láo xược!"Vân Trọng Thành thấy Vân Tự bị bắt sống một cách khó hiểu, sắc mặt lập tức thay đổi."Đã bảo các ngươi đi, các ngươi lại không đi!"Tần Ninh rút Long Nha tiên kiếm ra, rồi sau đó lại trực tiếp đâm một kiếm xuống.Phụt phụt phụt phụt... Máu tươi đầm đìa, Vân Tự liên tục kêu thảm thiết.Một vị Kim Tiên giống như một con heo trên thớt vậy, bị Tần Ninh cầm kiếm đâm đến mức gào khóc."Dừng tay!"Vân Trọng Thành giận dữ, bàn tay nắm chặt, ánh sáng màu vàng tràn ngập, ở trong tay ông ta xuất hiện một cái chuông màu vàng.Cũng là một món pháp khí Kim Tiên.Vân Trọng Thành cầm chuông, thả ra từng luồng ánh sáng vàng mang theo khí tức hủy diệt trời đất, xông về hướng Tần Ninh.Ầm... Ngay sau đó.Đại trận tràn ngập ánh sáng.Cả người Vân Trọng Thành bị đánh trả, thậm chí còn thụt lùi mấy trăm trượng, sau đó rên lên một tiếng, máu tươi phun ra khỏi miệng.Một màn này khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.Tại sao có thể như vậy?Ánh mắt đám người Ô Đông cũng đờ đẫn, không tưởng tượng nổi.Đây chính là thủ đoạn của thần tử sao?Đảo Tam Nguyên có đại trận uy lực như vậy từ bao giờ, bọn họ căn bản không biết!Tần Ninh nhìn về phía Vân Trọng Thành, lạnh lùng nói: "Không biết hối cải, vậy hãy tới đây”.Tần Ninh vừa dứt lời liền đưa tay ra.Bên ngoài màn hào quang màu xanh đen cũng nhô ra một bàn tay khổng lồ trăm trượng.Vân Trọng Thành thấy bàn tay đánh tới liền biến sắc.Chuông vàng trong tay không ngừng vang lên leng ca leng keng, thả ra từng đợt sóng công kích.Nhưng vô dụng.

Ngay sau đó, bên mép tường trận, từng dây xích sắt cuốn ra, trói Vân Tự lại thật chặt.

Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, Long Nha tiên kiếm xuất hiện ở trong tay.

"Là ngươi cuồng vọng nhất”.

Trường kiếm đâm vào thân thể Vân Tự phụt một tiếng.

"A...”, một tiếng hét thảm vang ra khắp nơi.

Sắc mặt Vân Tự trắng bệch.

Pháp khí Kim Tiên! Người trẻ tuổi này lại có một pháp khí Kim Tiên.

Toàn bộ đảo Tam Nguyên còn không có pháp khí Kim Tiên.

Cho dù là đảo Kình Vân cũng chỉ có một món pháp khí Kim Tiên thôi.

"Láo xược!"

Vân Trọng Thành thấy Vân Tự bị bắt sống một cách khó hiểu, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Đã bảo các ngươi đi, các ngươi lại không đi!"

Tần Ninh rút Long Nha tiên kiếm ra, rồi sau đó lại trực tiếp đâm một kiếm xuống.

Phụt phụt phụt phụt... Máu tươi đầm đìa, Vân Tự liên tục kêu thảm thiết.

Một vị Kim Tiên giống như một con heo trên thớt vậy, bị Tần Ninh cầm kiếm đâm đến mức gào khóc.

"Dừng tay!"

Vân Trọng Thành giận dữ, bàn tay nắm chặt, ánh sáng màu vàng tràn ngập, ở trong tay ông ta xuất hiện một cái chuông màu vàng.

Cũng là một món pháp khí Kim Tiên.

Vân Trọng Thành cầm chuông, thả ra từng luồng ánh sáng vàng mang theo khí tức hủy diệt trời đất, xông về hướng Tần Ninh.

Ầm... Ngay sau đó.

Đại trận tràn ngập ánh sáng.

Cả người Vân Trọng Thành bị đánh trả, thậm chí còn thụt lùi mấy trăm trượng, sau đó rên lên một tiếng, máu tươi phun ra khỏi miệng.

Một màn này khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Tại sao có thể như vậy?

Ánh mắt đám người Ô Đông cũng đờ đẫn, không tưởng tượng nổi.

Đây chính là thủ đoạn của thần tử sao?

Đảo Tam Nguyên có đại trận uy lực như vậy từ bao giờ, bọn họ căn bản không biết!

Tần Ninh nhìn về phía Vân Trọng Thành, lạnh lùng nói: "Không biết hối cải, vậy hãy tới đây”.

Tần Ninh vừa dứt lời liền đưa tay ra.

Bên ngoài màn hào quang màu xanh đen cũng nhô ra một bàn tay khổng lồ trăm trượng.

Vân Trọng Thành thấy bàn tay đánh tới liền biến sắc.

Chuông vàng trong tay không ngừng vang lên leng ca leng keng, thả ra từng đợt sóng công kích.

Nhưng vô dụng.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngay sau đó, bên mép tường trận, từng dây xích sắt cuốn ra, trói Vân Tự lại thật chặt.Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, Long Nha tiên kiếm xuất hiện ở trong tay."Là ngươi cuồng vọng nhất”.Trường kiếm đâm vào thân thể Vân Tự phụt một tiếng."A...”, một tiếng hét thảm vang ra khắp nơi.Sắc mặt Vân Tự trắng bệch.Pháp khí Kim Tiên! Người trẻ tuổi này lại có một pháp khí Kim Tiên.Toàn bộ đảo Tam Nguyên còn không có pháp khí Kim Tiên.Cho dù là đảo Kình Vân cũng chỉ có một món pháp khí Kim Tiên thôi."Láo xược!"Vân Trọng Thành thấy Vân Tự bị bắt sống một cách khó hiểu, sắc mặt lập tức thay đổi."Đã bảo các ngươi đi, các ngươi lại không đi!"Tần Ninh rút Long Nha tiên kiếm ra, rồi sau đó lại trực tiếp đâm một kiếm xuống.Phụt phụt phụt phụt... Máu tươi đầm đìa, Vân Tự liên tục kêu thảm thiết.Một vị Kim Tiên giống như một con heo trên thớt vậy, bị Tần Ninh cầm kiếm đâm đến mức gào khóc."Dừng tay!"Vân Trọng Thành giận dữ, bàn tay nắm chặt, ánh sáng màu vàng tràn ngập, ở trong tay ông ta xuất hiện một cái chuông màu vàng.Cũng là một món pháp khí Kim Tiên.Vân Trọng Thành cầm chuông, thả ra từng luồng ánh sáng vàng mang theo khí tức hủy diệt trời đất, xông về hướng Tần Ninh.Ầm... Ngay sau đó.Đại trận tràn ngập ánh sáng.Cả người Vân Trọng Thành bị đánh trả, thậm chí còn thụt lùi mấy trăm trượng, sau đó rên lên một tiếng, máu tươi phun ra khỏi miệng.Một màn này khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.Tại sao có thể như vậy?Ánh mắt đám người Ô Đông cũng đờ đẫn, không tưởng tượng nổi.Đây chính là thủ đoạn của thần tử sao?Đảo Tam Nguyên có đại trận uy lực như vậy từ bao giờ, bọn họ căn bản không biết!Tần Ninh nhìn về phía Vân Trọng Thành, lạnh lùng nói: "Không biết hối cải, vậy hãy tới đây”.Tần Ninh vừa dứt lời liền đưa tay ra.Bên ngoài màn hào quang màu xanh đen cũng nhô ra một bàn tay khổng lồ trăm trượng.Vân Trọng Thành thấy bàn tay đánh tới liền biến sắc.Chuông vàng trong tay không ngừng vang lên leng ca leng keng, thả ra từng đợt sóng công kích.Nhưng vô dụng.

Chương 9277: Nhưng vô dụng.