“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9291: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thanh niên ngỡ ngàng, không kìm được bật thốt."Biển Tây Tiên, Thanh Vân cung!"Một giọng nói đột ngột cất lên khiến cho người thanh niên càng giật mình hơn.Một bóng dáng hiện ra bên mép giường từ lúc nào không hay.Người nọ đang đưa lưng về phía hắn ta và nhìn ra cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ."Biển Tây Tiên... Nơi này là Thái Thượng tiên vực sao?"Người thanh niên với sắc mặt hơi xanh xao trên chiếc giường nhỏ lập tức thốt lên: "Không ngờ lại từ tiên vực Đại La đến Thái Thượng tiên vực, đúng là đen như chó mà!""Mà ngươi là người phương nào?"Thanh niên mặc y phục màu xanh bên cửa sổ vẫn nhìn ra ngoài như cũ, hỏi: "Trong lúc hôn mê ngươi đã lẩm bẩm Vô Ngân đại ca, hắn là ai?"Giờ phút này, thanh niên trên giường nhỏ bỗng đanh mặt, hắn ta ôm chặt chăn mà vội vàng chất vấn: "Ta đang hỏi ngươi là ai cơ mà!"Đến lúc này, thanh niên bên cửa sổ mới xoay người lại.Hắn ta nhìn về phía thanh niên trên giường với đôi mắt trong veo, ra lệnh: "Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta thôi!""Đậu má!""Đậu má, đậu má, đậu má!"Người thanh niên trên giường bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào thanh niên áo xanh và nói với vẻ khó tin: "Dương Thanh Vân!"Phản ứng này khiến nam tử mặc y phục xanh đang đứng bên cửa sổ cũng ngạc nhiên thấy rõ."Rốt cuộc ngươi là ai?"Nam tử y phục xanh thoăn thoắt đi tới tóm lấy nam tử trên giường, nhỏ giọng quát: "Vì sao ngươi biết ta?""Khụ khụ...", giờ phút này, nam tử vừa ho khan vừa trả lời: "Ta là... Quân Phụng Thiên...", Quân Phụng Thiên?Dương Thanh Vân sửng sốt.Hắn ta đâu biết tên này! Quân Phụng Thiên nói tiếp: "Ta là huynh đệ... của sư tôn... ngươi...", mãi đến lúc này, Dương Thanh Vân mới buông Quân Phụng Thiên ra, vẻ thảng thốt vẫn còn hiện rõ mồn một trên gương mặt.Cùng lúc đó, có tiếng gió rít truyền đến từ cửa sổ, hai bóng người đồng loạt xuất hiện.Một trong hai người là một người thanh niên mặc y phục đen, trông khoảng hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt hắn ta có phần lạnh lùng nhưng lại tuấn mỹ cực kỳ, đặc biệt là đôi mắt của hắn ta.Trong con ngươi lại có chín đường ngọc câu đỏ như máu.Đôi mắt này khiến cho chính thanh niên áo đen đằng đằng sát khí hết sức đáng sợ khiến người ta hồn bay phách lạc.Đáng chú ý nhất là nữ tử đứng cạnh thanh niên áo đen.Nữ tử mặc bộ váy đầm trắng, dáng người cao ráo mảnh mai, thân hình thước tha hình đồng hồ cát, chỉ trang điểm nhẹ nhưng lại tạo cho người ta một nét đẹp hồn nhiên thiên thành.Nước da cô ấy trắng ngần và mịn màng, đứng ở đó với thần thái ngút ngàn làm người ta tưởng chừng cô ấy là hoa sen trong ao, điểm thêm sắc màu thì quá ướt át, nhưng thiếu một phần thì lại đâm ra nhạt nhẽo.Tuy nhiên, sắc đẹp của nữ tử này đủ để khiến cho biết bao nhiêu người điêu đứng, đó là điều không thể chối cãi.

Thanh niên ngỡ ngàng, không kìm được bật thốt.

"Biển Tây Tiên, Thanh Vân cung!"

Một giọng nói đột ngột cất lên khiến cho người thanh niên càng giật mình hơn.

Một bóng dáng hiện ra bên mép giường từ lúc nào không hay.

Người nọ đang đưa lưng về phía hắn ta và nhìn ra cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ.

"Biển Tây Tiên... Nơi này là Thái Thượng tiên vực sao?"

Người thanh niên với sắc mặt hơi xanh xao trên chiếc giường nhỏ lập tức thốt lên: "Không ngờ lại từ tiên vực Đại La đến Thái Thượng tiên vực, đúng là đen như chó mà!"

"Mà ngươi là người phương nào?"

Thanh niên mặc y phục màu xanh bên cửa sổ vẫn nhìn ra ngoài như cũ, hỏi: "Trong lúc hôn mê ngươi đã lẩm bẩm Vô Ngân đại ca, hắn là ai?"

Giờ phút này, thanh niên trên giường nhỏ bỗng đanh mặt, hắn ta ôm chặt chăn mà vội vàng chất vấn: "Ta đang hỏi ngươi là ai cơ mà!"

Đến lúc này, thanh niên bên cửa sổ mới xoay người lại.

Hắn ta nhìn về phía thanh niên trên giường với đôi mắt trong veo, ra lệnh: "Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta thôi!"

"Đậu má!"

"Đậu má, đậu má, đậu má!"

Người thanh niên trên giường bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào thanh niên áo xanh và nói với vẻ khó tin: "Dương Thanh Vân!"

Phản ứng này khiến nam tử mặc y phục xanh đang đứng bên cửa sổ cũng ngạc nhiên thấy rõ.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Nam tử y phục xanh thoăn thoắt đi tới tóm lấy nam tử trên giường, nhỏ giọng quát: "Vì sao ngươi biết ta?"

"Khụ khụ...", giờ phút này, nam tử vừa ho khan vừa trả lời: "Ta là... Quân Phụng Thiên...", Quân Phụng Thiên?

Dương Thanh Vân sửng sốt.

Hắn ta đâu biết tên này! Quân Phụng Thiên nói tiếp: "Ta là huynh đệ... của sư tôn... ngươi...", mãi đến lúc này, Dương Thanh Vân mới buông Quân Phụng Thiên ra, vẻ thảng thốt vẫn còn hiện rõ mồn một trên gương mặt.

Cùng lúc đó, có tiếng gió rít truyền đến từ cửa sổ, hai bóng người đồng loạt xuất hiện.

Một trong hai người là một người thanh niên mặc y phục đen, trông khoảng hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt hắn ta có phần lạnh lùng nhưng lại tuấn mỹ cực kỳ, đặc biệt là đôi mắt của hắn ta.

Trong con ngươi lại có chín đường ngọc câu đỏ như máu.

Đôi mắt này khiến cho chính thanh niên áo đen đằng đằng sát khí hết sức đáng sợ khiến người ta hồn bay phách lạc.

Đáng chú ý nhất là nữ tử đứng cạnh thanh niên áo đen.

Nữ tử mặc bộ váy đầm trắng, dáng người cao ráo mảnh mai, thân hình thước tha hình đồng hồ cát, chỉ trang điểm nhẹ nhưng lại tạo cho người ta một nét đẹp hồn nhiên thiên thành.

Nước da cô ấy trắng ngần và mịn màng, đứng ở đó với thần thái ngút ngàn làm người ta tưởng chừng cô ấy là hoa sen trong ao, điểm thêm sắc màu thì quá ướt át, nhưng thiếu một phần thì lại đâm ra nhạt nhẽo.

Tuy nhiên, sắc đẹp của nữ tử này đủ để khiến cho biết bao nhiêu người điêu đứng, đó là điều không thể chối cãi.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thanh niên ngỡ ngàng, không kìm được bật thốt."Biển Tây Tiên, Thanh Vân cung!"Một giọng nói đột ngột cất lên khiến cho người thanh niên càng giật mình hơn.Một bóng dáng hiện ra bên mép giường từ lúc nào không hay.Người nọ đang đưa lưng về phía hắn ta và nhìn ra cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ."Biển Tây Tiên... Nơi này là Thái Thượng tiên vực sao?"Người thanh niên với sắc mặt hơi xanh xao trên chiếc giường nhỏ lập tức thốt lên: "Không ngờ lại từ tiên vực Đại La đến Thái Thượng tiên vực, đúng là đen như chó mà!""Mà ngươi là người phương nào?"Thanh niên mặc y phục màu xanh bên cửa sổ vẫn nhìn ra ngoài như cũ, hỏi: "Trong lúc hôn mê ngươi đã lẩm bẩm Vô Ngân đại ca, hắn là ai?"Giờ phút này, thanh niên trên giường nhỏ bỗng đanh mặt, hắn ta ôm chặt chăn mà vội vàng chất vấn: "Ta đang hỏi ngươi là ai cơ mà!"Đến lúc này, thanh niên bên cửa sổ mới xoay người lại.Hắn ta nhìn về phía thanh niên trên giường với đôi mắt trong veo, ra lệnh: "Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta thôi!""Đậu má!""Đậu má, đậu má, đậu má!"Người thanh niên trên giường bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào thanh niên áo xanh và nói với vẻ khó tin: "Dương Thanh Vân!"Phản ứng này khiến nam tử mặc y phục xanh đang đứng bên cửa sổ cũng ngạc nhiên thấy rõ."Rốt cuộc ngươi là ai?"Nam tử y phục xanh thoăn thoắt đi tới tóm lấy nam tử trên giường, nhỏ giọng quát: "Vì sao ngươi biết ta?""Khụ khụ...", giờ phút này, nam tử vừa ho khan vừa trả lời: "Ta là... Quân Phụng Thiên...", Quân Phụng Thiên?Dương Thanh Vân sửng sốt.Hắn ta đâu biết tên này! Quân Phụng Thiên nói tiếp: "Ta là huynh đệ... của sư tôn... ngươi...", mãi đến lúc này, Dương Thanh Vân mới buông Quân Phụng Thiên ra, vẻ thảng thốt vẫn còn hiện rõ mồn một trên gương mặt.Cùng lúc đó, có tiếng gió rít truyền đến từ cửa sổ, hai bóng người đồng loạt xuất hiện.Một trong hai người là một người thanh niên mặc y phục đen, trông khoảng hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt hắn ta có phần lạnh lùng nhưng lại tuấn mỹ cực kỳ, đặc biệt là đôi mắt của hắn ta.Trong con ngươi lại có chín đường ngọc câu đỏ như máu.Đôi mắt này khiến cho chính thanh niên áo đen đằng đằng sát khí hết sức đáng sợ khiến người ta hồn bay phách lạc.Đáng chú ý nhất là nữ tử đứng cạnh thanh niên áo đen.Nữ tử mặc bộ váy đầm trắng, dáng người cao ráo mảnh mai, thân hình thước tha hình đồng hồ cát, chỉ trang điểm nhẹ nhưng lại tạo cho người ta một nét đẹp hồn nhiên thiên thành.Nước da cô ấy trắng ngần và mịn màng, đứng ở đó với thần thái ngút ngàn làm người ta tưởng chừng cô ấy là hoa sen trong ao, điểm thêm sắc màu thì quá ướt át, nhưng thiếu một phần thì lại đâm ra nhạt nhẽo.Tuy nhiên, sắc đẹp của nữ tử này đủ để khiến cho biết bao nhiêu người điêu đứng, đó là điều không thể chối cãi.

Chương 9291: "Rốt cuộc ngươi là ai?"