“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9527: “Văn trưởng lão nói gì không?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một khi thân thể Kim Tiên lột xác sẽ thành Ngọc Tiên.Sương máu thẳng lên trời.Còn sương trắng phủ xung quanh.Hòn đảo vô danh nhỏ bé ấy rốt cuộc có gì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, các đại bá chủ động tâm rồi.Chuyện này cũng rơi vào tai đảo Thiên Thông.Trên núi Thiên Thông.Tần Ninh khoanh chân ngồi an tĩnh trên bảy ngọn núi cao trăm trượng.Đám người Bạch Y Nhân, Bạch Hạo và Khổng Kha Thừa đứng sau lưng Tần Ninh.Vũ Ân Trạch cũng ở đó.“Tần cung chủ, vậy... chúng ta cáo từ trước nhé?”Vũ Ân Trạch nói.Các đại bá chủ đã có một chút thông tin về hòn đảo vô danh trong vùng biển của Sở Vương triều rồi, nên đã chuẩn bị dẫn đệ tử trong tông môn đến tìm kiếm.Bọn Bạch Y Nhân và Bạch Hạo vẫn luôn ở bên cạnh Tần Ninh, nhưng lần này họ phải trở về.“Ừ, đi đi!”Tần Ninh cười nói: “À phải rồi, Ân Trạch, ngươi nói chuyện của ta cho các trưởng bối của ngươi ở Thái Ất tiên tông chưa?”“Không có ạ”.Vũ Ân Trạch vội vã lắc đầu.Nhưng Tần Ninh vẫn nhìn Vũ Ân Trạch chằm chằm mà chẳng nói lời nào.“Nói rồi ạ...”, Vũ Ân Trạch cúi đầu.“Ngươi nói cho ai biết?”Bạch Y Nhân tò mò hỏi.“Sư phụ ta...”, sư phụ của Vũ Ân Trạch.Đại trưởng lão của Thái Ất tiên tông, Văn Thiên Thụy.“Văn trưởng lão nói gì không?”Bạch Y Nhân hỏi tiếp.“Có nói.”Vẻ mặt Vũ Ân Trạch kỳ lạ nói: “Sư phụ nói rằng... nhân tài như vậy chắc sẽ cần mượn sức Thái Ất tiên tông chúng ta”.Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên quái lạ.Mượn sức hả?Sợ là Tần Ninh chả thèm ngótới nữa là.
Một khi thân thể Kim Tiên lột xác sẽ thành Ngọc Tiên.
Sương máu thẳng lên trời.
Còn sương trắng phủ xung quanh.
Hòn đảo vô danh nhỏ bé ấy rốt cuộc có gì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, các đại bá chủ động tâm rồi.
Chuyện này cũng rơi vào tai đảo Thiên Thông.
Trên núi Thiên Thông.
Tần Ninh khoanh chân ngồi an tĩnh trên bảy ngọn núi cao trăm trượng.
Đám người Bạch Y Nhân, Bạch Hạo và Khổng Kha Thừa đứng sau lưng Tần Ninh.
Vũ Ân Trạch cũng ở đó.
“Tần cung chủ, vậy... chúng ta cáo từ trước nhé?”
Vũ Ân Trạch nói.
Các đại bá chủ đã có một chút thông tin về hòn đảo vô danh trong vùng biển của Sở Vương triều rồi, nên đã chuẩn bị dẫn đệ tử trong tông môn đến tìm kiếm.
Bọn Bạch Y Nhân và Bạch Hạo vẫn luôn ở bên cạnh Tần Ninh, nhưng lần này họ phải trở về.
“Ừ, đi đi!”
Tần Ninh cười nói: “À phải rồi, Ân Trạch, ngươi nói chuyện của ta cho các trưởng bối của ngươi ở Thái Ất tiên tông chưa?”
“Không có ạ”.
Vũ Ân Trạch vội vã lắc đầu.
Nhưng Tần Ninh vẫn nhìn Vũ Ân Trạch chằm chằm mà chẳng nói lời nào.
“Nói rồi ạ...”, Vũ Ân Trạch cúi đầu.
“Ngươi nói cho ai biết?”
Bạch Y Nhân tò mò hỏi.
“Sư phụ ta...”, sư phụ của Vũ Ân Trạch.
Đại trưởng lão của Thái Ất tiên tông, Văn Thiên Thụy.
“Văn trưởng lão nói gì không?”
Bạch Y Nhân hỏi tiếp.
“Có nói.”
Vẻ mặt Vũ Ân Trạch kỳ lạ nói: “Sư phụ nói rằng... nhân tài như vậy chắc sẽ cần mượn sức Thái Ất tiên tông chúng ta”.
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên quái lạ.
Mượn sức hả?
Sợ là Tần Ninh chả thèm ngó
tới nữa là.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một khi thân thể Kim Tiên lột xác sẽ thành Ngọc Tiên.Sương máu thẳng lên trời.Còn sương trắng phủ xung quanh.Hòn đảo vô danh nhỏ bé ấy rốt cuộc có gì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, các đại bá chủ động tâm rồi.Chuyện này cũng rơi vào tai đảo Thiên Thông.Trên núi Thiên Thông.Tần Ninh khoanh chân ngồi an tĩnh trên bảy ngọn núi cao trăm trượng.Đám người Bạch Y Nhân, Bạch Hạo và Khổng Kha Thừa đứng sau lưng Tần Ninh.Vũ Ân Trạch cũng ở đó.“Tần cung chủ, vậy... chúng ta cáo từ trước nhé?”Vũ Ân Trạch nói.Các đại bá chủ đã có một chút thông tin về hòn đảo vô danh trong vùng biển của Sở Vương triều rồi, nên đã chuẩn bị dẫn đệ tử trong tông môn đến tìm kiếm.Bọn Bạch Y Nhân và Bạch Hạo vẫn luôn ở bên cạnh Tần Ninh, nhưng lần này họ phải trở về.“Ừ, đi đi!”Tần Ninh cười nói: “À phải rồi, Ân Trạch, ngươi nói chuyện của ta cho các trưởng bối của ngươi ở Thái Ất tiên tông chưa?”“Không có ạ”.Vũ Ân Trạch vội vã lắc đầu.Nhưng Tần Ninh vẫn nhìn Vũ Ân Trạch chằm chằm mà chẳng nói lời nào.“Nói rồi ạ...”, Vũ Ân Trạch cúi đầu.“Ngươi nói cho ai biết?”Bạch Y Nhân tò mò hỏi.“Sư phụ ta...”, sư phụ của Vũ Ân Trạch.Đại trưởng lão của Thái Ất tiên tông, Văn Thiên Thụy.“Văn trưởng lão nói gì không?”Bạch Y Nhân hỏi tiếp.“Có nói.”Vẻ mặt Vũ Ân Trạch kỳ lạ nói: “Sư phụ nói rằng... nhân tài như vậy chắc sẽ cần mượn sức Thái Ất tiên tông chúng ta”.Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên quái lạ.Mượn sức hả?Sợ là Tần Ninh chả thèm ngótới nữa là.