“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9537: “Đúng không nhỉ?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngọc Tiên ít hơn một chút.Còn Huyền Tiên là ít nhất.Nếu đám Kim Tiên bọn họ đến đó với Tần Ninh thì ngoại trừ vẽ thêm phiền phức cho hắn thì thật sự không còn chút tác dụng nào.Tần Ninh nhìn bọn họ, dặn dò nói: “Mấy ngày tới ta không ở đây, các ngươi chia một vài người đến đảo Thiên Thông canh giữ, số còn lại thì vẫn ở đảo Nguyên Hoàng”.“Đảo Nguyên Hoàng rất an toàn, cho dù Huyền Tiên muốn bước vào đó thì rất phiền, nó cực kỳ an toàn nên các ngươi không cần lo lắng Vạn Tiên Lâu đến báo thù”.Tần Ninh nói tới đây thì dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu ta chạm mặt người của Vạn Tiên Lâu thì ta sẽ đánh bọn họ một trận khiến bọn họ không dám trả thù!”Nghe vậy, tất cả người ở đây đều nghẹn họng nhìn hắn một cách trân trối.Mấy câu này cũng chỉ mình Tần Ninh dám nói vậy thôi.Đánh Vạn Tiên Lâu một trận hả?Người ta có mấy ngàn Kim Tiên, mấy trăm Ngọc Tiên và kha khá Huyền Tiên dưới trướng đó.Thống kê cả đảo Nguyên Hoàng lại còn không đủ lọt mắt một đại bá chủ nữa là.“Được rồi, quay về hết đi!”Tần Ninh đứng trên chiến hạm vẫy tay.Chiến hạm trăm trượng giương buồm ra khơi.Trong chiến hạm to lớn ấy chỉ có mỗi Tần Ninh.Chẳng mấy chốc, chiến hạm biến mất trong biển sâu vô tận kia.Tần Ninh đứng trên boong tàu ngắm nhìn mặt biển, hít một hơi không khí trong lành.Hắn ở trong thời không Vô Ngân suốt tám ngàn năm, mà tại vùng biển Thái Ất này thêm mấy trăm năm nữa, chẳng biết tên nhóc Quân Phụng Thiên kia chạy đâu nữa.Và còn mấy vị đệ tử và phu nhân của mình bây giờ đang nơi đâu, liệu có an toàn hay không?Những thứ đó, Tần Ninh không thể nào biết được.Nhưng mỗi lần nghĩ về nó, hắn chỉ có thể an ủi bản thân mình rằng, đệ tử rất giỏi, các phu nhân cũng thế, bọn họ đều có kỳ ngộ của riêng mình, mình lo lắng quá nhiều âu cũng là điều không hay.Mười ngày trôi qua.Tần Ninh vẫn lang thang trên biển.Hôm nay, Tần Ninh mở bản đồ ra xem kỹ phương hướng.“Đúng không nhỉ?”Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Chắc là đúng rồi, sao hơn mười ngày rồi mà vẫn còn chưa tới nơi thế?”Chiến hạm vẫn tiếp tục xuôi về phía trước, rẽ sóng vượt gió mà đi.Đúng lúc này.

Ngọc Tiên ít hơn một chút.

Còn Huyền Tiên là ít nhất.

Nếu đám Kim Tiên bọn họ đến đó với Tần Ninh thì ngoại trừ vẽ thêm phiền phức cho hắn thì thật sự không còn chút tác dụng nào.

Tần Ninh nhìn bọn họ, dặn dò nói: “Mấy ngày tới ta không ở đây, các ngươi chia một vài người đến đảo Thiên Thông canh giữ, số còn lại thì vẫn ở đảo Nguyên Hoàng”.

“Đảo Nguyên Hoàng rất an toàn, cho dù Huyền Tiên muốn bước vào đó thì rất phiền, nó cực kỳ an toàn nên các ngươi không cần lo lắng Vạn Tiên Lâu đến báo thù”.

Tần Ninh nói tới đây thì dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu ta chạm mặt người của Vạn Tiên Lâu thì ta sẽ đánh bọn họ một trận khiến bọn họ không dám trả thù!”

Nghe vậy, tất cả người ở đây đều nghẹn họng nhìn hắn một cách trân trối.

Mấy câu này cũng chỉ mình Tần Ninh dám nói vậy thôi.

Đánh Vạn Tiên Lâu một trận hả?

Người ta có mấy ngàn Kim Tiên, mấy trăm Ngọc Tiên và kha khá Huyền Tiên dưới trướng đó.

Thống kê cả đảo Nguyên Hoàng lại còn không đủ lọt mắt một đại bá chủ nữa là.

“Được rồi, quay về hết đi!”

Tần Ninh đứng trên chiến hạm vẫy tay.

Chiến hạm trăm trượng giương buồm ra khơi.

Trong chiến hạm to lớn ấy chỉ có mỗi Tần Ninh.

Chẳng mấy chốc, chiến hạm biến mất trong biển sâu vô tận kia.

Tần Ninh đứng trên boong tàu ngắm nhìn mặt biển, hít một hơi không khí trong lành.

Hắn ở trong thời không Vô Ngân suốt tám ngàn năm, mà tại vùng biển Thái Ất này thêm mấy trăm năm nữa, chẳng biết tên nhóc Quân Phụng Thiên kia chạy đâu nữa.

Và còn mấy vị đệ tử và phu nhân của mình bây giờ đang nơi đâu, liệu có an toàn hay không?

Những thứ đó, Tần Ninh không thể nào biết được.

Nhưng mỗi lần nghĩ về nó, hắn chỉ có thể an ủi bản thân mình rằng, đệ tử rất giỏi, các phu nhân cũng thế, bọn họ đều có kỳ ngộ của riêng mình, mình lo lắng quá nhiều âu cũng là điều không hay.

Mười ngày trôi qua.

Tần Ninh vẫn lang thang trên biển.

Hôm nay, Tần Ninh mở bản đồ ra xem kỹ phương hướng.

“Đúng không nhỉ?”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Chắc là đúng rồi, sao hơn mười ngày rồi mà vẫn còn chưa tới nơi thế?”

Chiến hạm vẫn tiếp tục xuôi về phía trước, rẽ sóng vượt gió mà đi.

Đúng lúc này.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngọc Tiên ít hơn một chút.Còn Huyền Tiên là ít nhất.Nếu đám Kim Tiên bọn họ đến đó với Tần Ninh thì ngoại trừ vẽ thêm phiền phức cho hắn thì thật sự không còn chút tác dụng nào.Tần Ninh nhìn bọn họ, dặn dò nói: “Mấy ngày tới ta không ở đây, các ngươi chia một vài người đến đảo Thiên Thông canh giữ, số còn lại thì vẫn ở đảo Nguyên Hoàng”.“Đảo Nguyên Hoàng rất an toàn, cho dù Huyền Tiên muốn bước vào đó thì rất phiền, nó cực kỳ an toàn nên các ngươi không cần lo lắng Vạn Tiên Lâu đến báo thù”.Tần Ninh nói tới đây thì dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu ta chạm mặt người của Vạn Tiên Lâu thì ta sẽ đánh bọn họ một trận khiến bọn họ không dám trả thù!”Nghe vậy, tất cả người ở đây đều nghẹn họng nhìn hắn một cách trân trối.Mấy câu này cũng chỉ mình Tần Ninh dám nói vậy thôi.Đánh Vạn Tiên Lâu một trận hả?Người ta có mấy ngàn Kim Tiên, mấy trăm Ngọc Tiên và kha khá Huyền Tiên dưới trướng đó.Thống kê cả đảo Nguyên Hoàng lại còn không đủ lọt mắt một đại bá chủ nữa là.“Được rồi, quay về hết đi!”Tần Ninh đứng trên chiến hạm vẫy tay.Chiến hạm trăm trượng giương buồm ra khơi.Trong chiến hạm to lớn ấy chỉ có mỗi Tần Ninh.Chẳng mấy chốc, chiến hạm biến mất trong biển sâu vô tận kia.Tần Ninh đứng trên boong tàu ngắm nhìn mặt biển, hít một hơi không khí trong lành.Hắn ở trong thời không Vô Ngân suốt tám ngàn năm, mà tại vùng biển Thái Ất này thêm mấy trăm năm nữa, chẳng biết tên nhóc Quân Phụng Thiên kia chạy đâu nữa.Và còn mấy vị đệ tử và phu nhân của mình bây giờ đang nơi đâu, liệu có an toàn hay không?Những thứ đó, Tần Ninh không thể nào biết được.Nhưng mỗi lần nghĩ về nó, hắn chỉ có thể an ủi bản thân mình rằng, đệ tử rất giỏi, các phu nhân cũng thế, bọn họ đều có kỳ ngộ của riêng mình, mình lo lắng quá nhiều âu cũng là điều không hay.Mười ngày trôi qua.Tần Ninh vẫn lang thang trên biển.Hôm nay, Tần Ninh mở bản đồ ra xem kỹ phương hướng.“Đúng không nhỉ?”Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Chắc là đúng rồi, sao hơn mười ngày rồi mà vẫn còn chưa tới nơi thế?”Chiến hạm vẫn tiếp tục xuôi về phía trước, rẽ sóng vượt gió mà đi.Đúng lúc này.

Chương 9537: “Đúng không nhỉ?”