“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9693: "Quỳ không thoải mái đúng không?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hắn ta nâng tay Tần Ninh lên, nhỏ tiên dịch xuống.Xèo xèo xèo...Máu me trong lòng bàn tay Tần Ninh đột nhiên tỏa ra mùi cháy khét.Đau đớn khiến Tần Ninh nhíu mày lại."A, sai rồi sai rồi, không phải lọ này...”, Kế Bạch Phàm vội vàng lấy ra một cái bình ngọc khác, nhỏ tiên dịch xuống.Mùi thơm ngát vờn quanh hai người.Máu me trong lòng bàn tay Tần Ninh từ từ rút đi.Để cho an toàn, Kế Bạch Phàm vẫn quấn băng gạc lên, hơn nữa còn cẩn thận thắt nơ con bướm.Sau khi làm xong một tay, Kế Bạch Phàm lại nâng tay kia của Tần Ninh lên."Sao lại tới trễ như vậy?”, Tần Ninh mở miệng.Kế Bạch Phàm nghe nói như thế, vội vàng nói: "Ta vừa biết tin đã ngay lập tức xuất phát, chỉ là tên khốn Vương Dã kia cứ nói phải chuẩn bị thỏa đáng mới đến gặp ngươi”.Tần Ninh nhíu mày."Vương Dã đúng là tên ngốc!""Ngươi không phải sao?”, Tần Ninh mở miệng.Kế Bạch Phàm nhìn Tần Ninh, không có khí thế gật đầu nói: "Ta cũng vậy”."Những người khác đâu?”, Tần Ninh lại hỏi.Nghe nói như thế, Kế Bạch Phàm liền nói ngay: "Sắp đến rồi sắp đến rồi, tên kia chính là một kẻ ngốc, ta nói phải đến nhanh lên, hắn ta lại cứ muốn chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn, lề mà lề mề, chắc bây giờ cũng sắp đến rồi”."Nếu ta biết ngươi bị người của Càn Khôn Điện và Thương tộc bắt nạt, ta nhất định sẽ chạy đến ngay lập tức!"Nói đến đây, Kế Bạch Phàm nhìn thấy Bạch Nguyên Thuần và Lạc Hàm Mai đứng bên cạnh, không khỏi hừ một tiếng nói: "Đều do hai người bọn họ, lúc gửi thư cũng không nói rõ tình hình nguy cấp thế nào, nếu không chúng ta cũng sẽ không tốn nhiều thời gian đến vậy”.Lạc Hàm Mai: ...Bạch Nguyên Thuần: ...Tần Ninh cười dài đáp: "Ta còn nghĩ ngươi cũng như những người bình thường khác, không chấp nhận ta chứ”.Nghe hắn nói vậy, Kế Bạch Phàm biến sắc, lúc này nghiêm túc nói: "Kế Bạch Phàm ta đã từng thề, cho dù cả Tiên Giới đều coi đại ca là ác ma, ta cũng sẽ coi ngươi là hình mẫu của ta!""Ồ? Vậy sao?"Tần Ninh cười nói: "Quỳ không thoải mái đúng không?""Có chút”."Có chút cảm giác sợ hãi nào không?""Thật ra là không có”, Kế Bạch Phàm cười haha nói: "Bao nhiêu năm rồi không quỳ, đúng là rất nhớ”.

Hắn ta nâng tay Tần Ninh lên, nhỏ tiên dịch xuống.

Xèo xèo xèo...

Máu me trong lòng bàn tay Tần Ninh đột nhiên tỏa ra mùi cháy khét.

Đau đớn khiến Tần Ninh nhíu mày lại.

"A, sai rồi sai rồi, không phải lọ này...”, Kế Bạch Phàm vội vàng lấy ra một cái bình ngọc khác, nhỏ tiên dịch xuống.

Mùi thơm ngát vờn quanh hai người.

Máu me trong lòng bàn tay Tần Ninh từ từ rút đi.

Để cho an toàn, Kế Bạch Phàm vẫn quấn băng gạc lên, hơn nữa còn cẩn thận thắt nơ con bướm.

Sau khi làm xong một tay, Kế Bạch Phàm lại nâng tay kia của Tần Ninh lên.

"Sao lại tới trễ như vậy?”, Tần Ninh mở miệng.

Kế Bạch Phàm nghe nói như thế, vội vàng nói: "Ta vừa biết tin đã ngay lập tức xuất phát, chỉ là tên khốn Vương Dã kia cứ nói phải chuẩn bị thỏa đáng mới đến gặp ngươi”.

Tần Ninh nhíu mày.

"Vương Dã đúng là tên ngốc!"

"Ngươi không phải sao?”, Tần Ninh mở miệng.

Kế Bạch Phàm nhìn Tần Ninh, không có khí thế gật đầu nói: "Ta cũng vậy”.

"Những người khác đâu?”, Tần Ninh lại hỏi.

Nghe nói như thế, Kế Bạch Phàm liền nói ngay: "Sắp đến rồi sắp đến rồi, tên kia chính là một kẻ ngốc, ta nói phải đến nhanh lên, hắn ta lại cứ muốn chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn, lề mà lề mề, chắc bây giờ cũng sắp đến rồi”.

"Nếu ta biết ngươi bị người của Càn Khôn Điện và Thương tộc bắt nạt, ta nhất định sẽ chạy đến ngay lập tức!"

Nói đến đây, Kế Bạch Phàm nhìn thấy Bạch Nguyên Thuần và Lạc Hàm Mai đứng bên cạnh, không khỏi hừ một tiếng nói: "Đều do hai người bọn họ, lúc gửi thư cũng không nói rõ tình hình nguy cấp thế nào, nếu không chúng ta cũng sẽ không tốn nhiều thời gian đến vậy”.

Lạc Hàm Mai: ...

Bạch Nguyên Thuần: ...

Tần Ninh cười dài đáp: "Ta còn nghĩ ngươi cũng như những người bình thường khác, không chấp nhận ta chứ”.

Nghe hắn nói vậy, Kế Bạch Phàm biến sắc, lúc này nghiêm túc nói: "Kế Bạch Phàm ta đã từng thề, cho dù cả Tiên Giới đều coi đại ca là ác ma, ta cũng sẽ coi ngươi là hình mẫu của ta!"

"Ồ? Vậy sao?"

Tần Ninh cười nói: "Quỳ không thoải mái đúng không?"

"Có chút”.

"Có chút cảm giác sợ hãi nào không?"

"Thật ra là không có”, Kế Bạch Phàm cười haha nói: "Bao nhiêu năm rồi không quỳ, đúng là rất nhớ”.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hắn ta nâng tay Tần Ninh lên, nhỏ tiên dịch xuống.Xèo xèo xèo...Máu me trong lòng bàn tay Tần Ninh đột nhiên tỏa ra mùi cháy khét.Đau đớn khiến Tần Ninh nhíu mày lại."A, sai rồi sai rồi, không phải lọ này...”, Kế Bạch Phàm vội vàng lấy ra một cái bình ngọc khác, nhỏ tiên dịch xuống.Mùi thơm ngát vờn quanh hai người.Máu me trong lòng bàn tay Tần Ninh từ từ rút đi.Để cho an toàn, Kế Bạch Phàm vẫn quấn băng gạc lên, hơn nữa còn cẩn thận thắt nơ con bướm.Sau khi làm xong một tay, Kế Bạch Phàm lại nâng tay kia của Tần Ninh lên."Sao lại tới trễ như vậy?”, Tần Ninh mở miệng.Kế Bạch Phàm nghe nói như thế, vội vàng nói: "Ta vừa biết tin đã ngay lập tức xuất phát, chỉ là tên khốn Vương Dã kia cứ nói phải chuẩn bị thỏa đáng mới đến gặp ngươi”.Tần Ninh nhíu mày."Vương Dã đúng là tên ngốc!""Ngươi không phải sao?”, Tần Ninh mở miệng.Kế Bạch Phàm nhìn Tần Ninh, không có khí thế gật đầu nói: "Ta cũng vậy”."Những người khác đâu?”, Tần Ninh lại hỏi.Nghe nói như thế, Kế Bạch Phàm liền nói ngay: "Sắp đến rồi sắp đến rồi, tên kia chính là một kẻ ngốc, ta nói phải đến nhanh lên, hắn ta lại cứ muốn chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn, lề mà lề mề, chắc bây giờ cũng sắp đến rồi”."Nếu ta biết ngươi bị người của Càn Khôn Điện và Thương tộc bắt nạt, ta nhất định sẽ chạy đến ngay lập tức!"Nói đến đây, Kế Bạch Phàm nhìn thấy Bạch Nguyên Thuần và Lạc Hàm Mai đứng bên cạnh, không khỏi hừ một tiếng nói: "Đều do hai người bọn họ, lúc gửi thư cũng không nói rõ tình hình nguy cấp thế nào, nếu không chúng ta cũng sẽ không tốn nhiều thời gian đến vậy”.Lạc Hàm Mai: ...Bạch Nguyên Thuần: ...Tần Ninh cười dài đáp: "Ta còn nghĩ ngươi cũng như những người bình thường khác, không chấp nhận ta chứ”.Nghe hắn nói vậy, Kế Bạch Phàm biến sắc, lúc này nghiêm túc nói: "Kế Bạch Phàm ta đã từng thề, cho dù cả Tiên Giới đều coi đại ca là ác ma, ta cũng sẽ coi ngươi là hình mẫu của ta!""Ồ? Vậy sao?"Tần Ninh cười nói: "Quỳ không thoải mái đúng không?""Có chút”."Có chút cảm giác sợ hãi nào không?""Thật ra là không có”, Kế Bạch Phàm cười haha nói: "Bao nhiêu năm rồi không quỳ, đúng là rất nhớ”.

Chương 9693: "Quỳ không thoải mái đúng không?"