“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9716: "Mọi người cùng nhau uống một chén!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà lúc này, mái tóc dài của Hạng Khoáng Nhật rối tung, mở miệng nói: "Tần Ninh, ngươi muốn không chết không ngừng với Càn Khôn Điện ta, ngươi có thể gánh chịu được lửa giận của Càn Khôn Điện sao?"Rầm! Hạng Khoáng Nhật vừa mới nói xong, Vương Dã trực tiếp đấm một quyền lên đầu ông ta, hùng hùng hổ hổ nói: "Càn Khôn Điện là cái thá gì, đừng nói tam điện chủ, lục điện chủ các ngươi, cho dù Nghiêm Thanh Phong và Nghiêm Thanh Y đến đây, chúng ta cũng không sợ!"Hạng Khoáng Nhật há miệng phun máu tươi, hung tợn nhìn mấy người.Nhất Mạch Kiếm Tông! Thanh Vân cung! Không ngờ chỗ dựa của Tần Ninh lại lớn như thế! "Được rồi, trông giữ cho tốt vào!"Tần Ninh khoát tay, lười phản ứng.Thương Dật Phi giờ phút này nói: "Tần Ninh, chúng ta và ngươi không có ân oán gì lớn, làm sao cứ phải đi đến bước trở mặt với nhau?Mọi người đều rút lui, bắt tay giảng hòa...”, "Bắt tay giảng hòa?"Tần Ninh nghe nói như thế thì cười nhạo nói: "Lúc trước ta đâu có muốn liên quan gì đến các ngươi, nhưng chính các ngươi lại cứ tỏ ra cao cao tại thượng, không ai bì nổi, cứ phải trêu chọc ta, bây giờ lại quay sang trách ta?"Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Thương Dật Phi vô cùng khó coi.Ai có thể nghĩ được Tần Ninh sẽ có Nhất Mạch Kiếm Tông và Thanh Vân cung làm chỗ dựa chứ! “Được rồi, đừng nhiều lời, ta sẽ cho năm người các ngươi một cái chết thoải mái!"Lý Nhàn Ngư tiến lên, trực tiếp bắt năm người lại, giao cho thuộc hạ dẫn xuống, tạm thời giam giữ.Tần Ninh giờ phút này mới nói: "Bạch lão nhân, lấy mấy vò tiên nhưỡng ra đi…”, nghe nói như thế, Bạch Vân Vũ lập tức trợn trừng mắt."Thằng nhóc thối, ta cũng không còn lại bao nhiêu!""Vậy sao?"Tần Ninh mỉm cười.Ban đêm.Ở sườn một ngọn núi.Tần Ninh, Bạch Vân Vũ, Lạc Hàm Mai, Bạch Nguyên Thuần.Kế Bạch Phàm, Vương Dã.Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư, Quân Phụng Thiên.Mấy người đều ngồi xuống.Trên bàn bày đầy món ăn ngon, có chút mê người.Mấy vò tiên nhưỡng được mang lên, tỏa ra mùi rượu thơm ngát."Mọi người cùng nhau uống một chén!"Tần Ninh bưng chén rượu, mọi người cũng đều giơ chén lên, uống một hơi cạn sạch.Cho đến lúc này, Tần Ninh mới cười nói: "Ta giới thiệu mọi người với nhau một chút”."Bạch Vân Vũ lão già này là sư phụ ta!"

Mà lúc này, mái tóc dài của Hạng Khoáng Nhật rối tung, mở miệng nói: "Tần Ninh, ngươi muốn không chết không ngừng với Càn Khôn Điện ta, ngươi có thể gánh chịu được lửa giận của Càn Khôn Điện sao?"

Rầm! Hạng Khoáng Nhật vừa mới nói xong, Vương Dã trực tiếp đấm một quyền lên đầu ông ta, hùng hùng hổ hổ nói: "Càn Khôn Điện là cái thá gì, đừng nói tam điện chủ, lục điện chủ các ngươi, cho dù Nghiêm Thanh Phong và Nghiêm Thanh Y đến đây, chúng ta cũng không sợ!"

Hạng Khoáng Nhật há miệng phun máu tươi, hung tợn nhìn mấy người.

Nhất Mạch Kiếm Tông! Thanh Vân cung! Không ngờ chỗ dựa của Tần Ninh lại lớn như thế! "Được rồi, trông giữ cho tốt vào!"

Tần Ninh khoát tay, lười phản ứng.

Thương Dật Phi giờ phút này nói: "Tần Ninh, chúng ta và ngươi không có ân oán gì lớn, làm sao cứ phải đi đến bước trở mặt với nhau?

Mọi người đều rút lui, bắt tay giảng hòa...”, "Bắt tay giảng hòa?"

Tần Ninh nghe nói như thế thì cười nhạo nói: "Lúc trước ta đâu có muốn liên quan gì đến các ngươi, nhưng chính các ngươi lại cứ tỏ ra cao cao tại thượng, không ai bì nổi, cứ phải trêu chọc ta, bây giờ lại quay sang trách ta?"

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Thương Dật Phi vô cùng khó coi.

Ai có thể nghĩ được Tần Ninh sẽ có Nhất Mạch Kiếm Tông và Thanh Vân cung làm chỗ dựa chứ! “Được rồi, đừng nhiều lời, ta sẽ cho năm người các ngươi một cái chết thoải mái!"

Lý Nhàn Ngư tiến lên, trực tiếp bắt năm người lại, giao cho thuộc hạ dẫn xuống, tạm thời giam giữ.

Tần Ninh giờ phút này mới nói: "Bạch lão nhân, lấy mấy vò tiên nhưỡng ra đi…”, nghe nói như thế, Bạch Vân Vũ lập tức trợn trừng mắt.

"Thằng nhóc thối, ta cũng không còn lại bao nhiêu!"

"Vậy sao?"

Tần Ninh mỉm cười.

Ban đêm.

Ở sườn một ngọn núi.

Tần Ninh, Bạch Vân Vũ, Lạc Hàm Mai, Bạch Nguyên Thuần.

Kế Bạch Phàm, Vương Dã.

Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư, Quân Phụng Thiên.

Mấy người đều ngồi xuống.

Trên bàn bày đầy món ăn ngon, có chút mê người.

Mấy vò tiên nhưỡng được mang lên, tỏa ra mùi rượu thơm ngát.

"Mọi người cùng nhau uống một chén!"

Tần Ninh bưng chén rượu, mọi người cũng đều giơ chén lên, uống một hơi cạn sạch.

Cho đến lúc này, Tần Ninh mới cười nói: "Ta giới thiệu mọi người với nhau một chút”.

"Bạch Vân Vũ lão già này là sư phụ ta!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà lúc này, mái tóc dài của Hạng Khoáng Nhật rối tung, mở miệng nói: "Tần Ninh, ngươi muốn không chết không ngừng với Càn Khôn Điện ta, ngươi có thể gánh chịu được lửa giận của Càn Khôn Điện sao?"Rầm! Hạng Khoáng Nhật vừa mới nói xong, Vương Dã trực tiếp đấm một quyền lên đầu ông ta, hùng hùng hổ hổ nói: "Càn Khôn Điện là cái thá gì, đừng nói tam điện chủ, lục điện chủ các ngươi, cho dù Nghiêm Thanh Phong và Nghiêm Thanh Y đến đây, chúng ta cũng không sợ!"Hạng Khoáng Nhật há miệng phun máu tươi, hung tợn nhìn mấy người.Nhất Mạch Kiếm Tông! Thanh Vân cung! Không ngờ chỗ dựa của Tần Ninh lại lớn như thế! "Được rồi, trông giữ cho tốt vào!"Tần Ninh khoát tay, lười phản ứng.Thương Dật Phi giờ phút này nói: "Tần Ninh, chúng ta và ngươi không có ân oán gì lớn, làm sao cứ phải đi đến bước trở mặt với nhau?Mọi người đều rút lui, bắt tay giảng hòa...”, "Bắt tay giảng hòa?"Tần Ninh nghe nói như thế thì cười nhạo nói: "Lúc trước ta đâu có muốn liên quan gì đến các ngươi, nhưng chính các ngươi lại cứ tỏ ra cao cao tại thượng, không ai bì nổi, cứ phải trêu chọc ta, bây giờ lại quay sang trách ta?"Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Thương Dật Phi vô cùng khó coi.Ai có thể nghĩ được Tần Ninh sẽ có Nhất Mạch Kiếm Tông và Thanh Vân cung làm chỗ dựa chứ! “Được rồi, đừng nhiều lời, ta sẽ cho năm người các ngươi một cái chết thoải mái!"Lý Nhàn Ngư tiến lên, trực tiếp bắt năm người lại, giao cho thuộc hạ dẫn xuống, tạm thời giam giữ.Tần Ninh giờ phút này mới nói: "Bạch lão nhân, lấy mấy vò tiên nhưỡng ra đi…”, nghe nói như thế, Bạch Vân Vũ lập tức trợn trừng mắt."Thằng nhóc thối, ta cũng không còn lại bao nhiêu!""Vậy sao?"Tần Ninh mỉm cười.Ban đêm.Ở sườn một ngọn núi.Tần Ninh, Bạch Vân Vũ, Lạc Hàm Mai, Bạch Nguyên Thuần.Kế Bạch Phàm, Vương Dã.Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư, Quân Phụng Thiên.Mấy người đều ngồi xuống.Trên bàn bày đầy món ăn ngon, có chút mê người.Mấy vò tiên nhưỡng được mang lên, tỏa ra mùi rượu thơm ngát."Mọi người cùng nhau uống một chén!"Tần Ninh bưng chén rượu, mọi người cũng đều giơ chén lên, uống một hơi cạn sạch.Cho đến lúc này, Tần Ninh mới cười nói: "Ta giới thiệu mọi người với nhau một chút”."Bạch Vân Vũ lão già này là sư phụ ta!"

Chương 9716: "Mọi người cùng nhau uống một chén!"