“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9737: "Còn mắng ta?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nghe nói như thế, Đề Hồn Thú mất mát ngồi ở trên vai Tần Ninh nghịch hai móng của mình.Mà lúc này, Tần Ninh tiếp tục đi tới bãi đá thứ sáu.Ngọn núi thứ sáu đã sụp đổ, phía trên bãi đá, hào quang bắt đầu lan ra, dần dần ổn định.Mà xung quanh cung điện còn có rất nhiều cầu thang và quảng trường.Nhìn qua giống như là một cung điện vuông vức được rút nhỏ gấp mấy trăm lần, uy nghiêm đứng vững.Trên bảng hiệu ở cửa chính của cung đình kia khắc ba chữ to.Vũ Nhạc Cung! Tần Ninh nhìn ba chữ Vũ Nhạc Cung, nhẹ nhàng đưa tay ra đụng vào cung điện.Một lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ đập vào mặt, rót vào trong đầu Tần Ninh.Hai chữ Vũ Nhạc dường như muốn ép cả người Tần Ninh thành thịt nát, ngưng tụ ra ở trong hồn hải của hắn.Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, sâu trong hồn hải, phong thần châu tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, gào thét không ngừng lao đến.Sát khí kinh khủng bộc phát từ trong ra ngoài.Tần Ninh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng.Muốn chấn nhiếp hắn ở trong hồn hải của hắn, cũng phải xem phong thần châu có đồng ý hay không! Hai chữ Vũ Nhạc cao lớn ngàn vạn trượng kia dưới sự uy hϊế͙p͙ của phong thần châu, dường như uy lực dần dần tán loạn, tiếp theo sụp đổ, biến mất không còn.Ánh mắt của Tần Ninh lại lần nữa nhìn về phía cung điện lớn chừng bàn tay trước người.Dường như trong vô hình có một uy lực đang phóng ra ác ý với Tần Ninh.Loại ác ý kia là bài xích.Tần Ninh lạnh lùng nói: "Chắc hẳn là một pháp bảo Siêu Huyền tiên khí đi, Vũ Nhạc Cung... Chủ nhân của ngươi tên là Vũ Nhạc sao?""Nhưng mà bây giờ, ngươi đã là vật vô chủ, phóng ra ác niệm như vậy là cảm thấy ta chỉ là Ngọc Tiên nho nhỏ, không xứng với ngươi?""Ta sẽ thu phục ngươi, để xem rốt cuộc ngươi có tư cách gì mà chống lại tại ta!"Nói rồi, Tần Ninh nắm tay lại.Bát Hoang Ly Thiên Viêm cuốn ra, lao về phía cung điện.Khí tiên hoả kinh khủng lượn lờ xung quanh Vũ Nhạc Cung.Khí tức làm người ta sợ hãi lan ra tầng tầng lớp lớp.Bên trong Vũ Nhạc Cung, ý chí phản kháng hùng hậu lúc này không ngừng cuốn tới."Khốn kiếp!"Một suy nghĩ chui vào trong đầu Tần Ninh."Còn mắng ta?Đốt nó!"Tần Ninh hạ lệnh.

Nghe nói như thế, Đề Hồn Thú mất mát ngồi ở trên vai Tần Ninh nghịch hai móng của mình.

Mà lúc này, Tần Ninh tiếp tục đi tới bãi đá thứ sáu.

Ngọn núi thứ sáu đã sụp đổ, phía trên bãi đá, hào quang bắt đầu lan ra, dần dần ổn định.

Mà xung quanh cung điện còn có rất nhiều cầu thang và quảng trường.

Nhìn qua giống như là một cung điện vuông vức được rút nhỏ gấp mấy trăm lần, uy nghiêm đứng vững.

Trên bảng hiệu ở cửa chính của cung đình kia khắc ba chữ to.

Vũ Nhạc Cung! Tần Ninh nhìn ba chữ Vũ Nhạc Cung, nhẹ nhàng đưa tay ra đụng vào cung điện.

Một lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ đập vào mặt, rót vào trong đầu Tần Ninh.

Hai chữ Vũ Nhạc dường như muốn ép cả người Tần Ninh thành thịt nát, ngưng tụ ra ở trong hồn hải của hắn.

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, sâu trong hồn hải, phong thần châu tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, gào thét không ngừng lao đến.

Sát khí kinh khủng bộc phát từ trong ra ngoài.

Tần Ninh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng.

Muốn chấn nhiếp hắn ở trong hồn hải của hắn, cũng phải xem phong thần châu có đồng ý hay không! Hai chữ Vũ Nhạc cao lớn ngàn vạn trượng kia dưới sự uy hϊế͙p͙ của phong thần châu, dường như uy lực dần dần tán loạn, tiếp theo sụp đổ, biến mất không còn.

Ánh mắt của Tần Ninh lại lần nữa nhìn về phía cung điện lớn chừng bàn tay trước người.

Dường như trong vô hình có một uy lực đang phóng ra ác ý với Tần Ninh.

Loại ác ý kia là bài xích.

Tần Ninh lạnh lùng nói: "Chắc hẳn là một pháp bảo Siêu Huyền tiên khí đi, Vũ Nhạc Cung... Chủ nhân của ngươi tên là Vũ Nhạc sao?"

"Nhưng mà bây giờ, ngươi đã là vật vô chủ, phóng ra ác niệm như vậy là cảm thấy ta chỉ là Ngọc Tiên nho nhỏ, không xứng với ngươi?"

"Ta sẽ thu phục ngươi, để xem rốt cuộc ngươi có tư cách gì mà chống lại tại ta!"

Nói rồi, Tần Ninh nắm tay lại.

Bát Hoang Ly Thiên Viêm cuốn ra, lao về phía cung điện.

Khí tiên hoả kinh khủng lượn lờ xung quanh Vũ Nhạc Cung.

Khí tức làm người ta sợ hãi lan ra tầng tầng lớp lớp.

Bên trong Vũ Nhạc Cung, ý chí phản kháng hùng hậu lúc này không ngừng cuốn tới.

"Khốn kiếp!"

Một suy nghĩ chui vào trong đầu Tần Ninh.

"Còn mắng ta?

Đốt nó!"

Tần Ninh hạ lệnh.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nghe nói như thế, Đề Hồn Thú mất mát ngồi ở trên vai Tần Ninh nghịch hai móng của mình.Mà lúc này, Tần Ninh tiếp tục đi tới bãi đá thứ sáu.Ngọn núi thứ sáu đã sụp đổ, phía trên bãi đá, hào quang bắt đầu lan ra, dần dần ổn định.Mà xung quanh cung điện còn có rất nhiều cầu thang và quảng trường.Nhìn qua giống như là một cung điện vuông vức được rút nhỏ gấp mấy trăm lần, uy nghiêm đứng vững.Trên bảng hiệu ở cửa chính của cung đình kia khắc ba chữ to.Vũ Nhạc Cung! Tần Ninh nhìn ba chữ Vũ Nhạc Cung, nhẹ nhàng đưa tay ra đụng vào cung điện.Một lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ đập vào mặt, rót vào trong đầu Tần Ninh.Hai chữ Vũ Nhạc dường như muốn ép cả người Tần Ninh thành thịt nát, ngưng tụ ra ở trong hồn hải của hắn.Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, sâu trong hồn hải, phong thần châu tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, gào thét không ngừng lao đến.Sát khí kinh khủng bộc phát từ trong ra ngoài.Tần Ninh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng.Muốn chấn nhiếp hắn ở trong hồn hải của hắn, cũng phải xem phong thần châu có đồng ý hay không! Hai chữ Vũ Nhạc cao lớn ngàn vạn trượng kia dưới sự uy hϊế͙p͙ của phong thần châu, dường như uy lực dần dần tán loạn, tiếp theo sụp đổ, biến mất không còn.Ánh mắt của Tần Ninh lại lần nữa nhìn về phía cung điện lớn chừng bàn tay trước người.Dường như trong vô hình có một uy lực đang phóng ra ác ý với Tần Ninh.Loại ác ý kia là bài xích.Tần Ninh lạnh lùng nói: "Chắc hẳn là một pháp bảo Siêu Huyền tiên khí đi, Vũ Nhạc Cung... Chủ nhân của ngươi tên là Vũ Nhạc sao?""Nhưng mà bây giờ, ngươi đã là vật vô chủ, phóng ra ác niệm như vậy là cảm thấy ta chỉ là Ngọc Tiên nho nhỏ, không xứng với ngươi?""Ta sẽ thu phục ngươi, để xem rốt cuộc ngươi có tư cách gì mà chống lại tại ta!"Nói rồi, Tần Ninh nắm tay lại.Bát Hoang Ly Thiên Viêm cuốn ra, lao về phía cung điện.Khí tiên hoả kinh khủng lượn lờ xung quanh Vũ Nhạc Cung.Khí tức làm người ta sợ hãi lan ra tầng tầng lớp lớp.Bên trong Vũ Nhạc Cung, ý chí phản kháng hùng hậu lúc này không ngừng cuốn tới."Khốn kiếp!"Một suy nghĩ chui vào trong đầu Tần Ninh."Còn mắng ta?Đốt nó!"Tần Ninh hạ lệnh.

Chương 9737: "Còn mắng ta?