“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9809: “Ông ta không phải phụ thân ngươi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sắc mặt Bắc Đấu Nghiễn run lên, tiên khí trong cơ thể tuôn ra bảo vệ bản thân.“Cha, là con đây, con là Nghiễn Nhi!”Bắc Đấu Nghiễn không nghĩ tới hài cốt của phụ thân lại đột nhiên xuất hiện biến đổi kỳ dị.Vài bóng người lập tức rút lui.Trong xương tủy của hài cốt có văn ấn màu đỏ sẫm không ngừng tràn ngập, lan tràn ra toàn thân hài cốt.Hài cốt của Bắc Đấu Quân chậm rãi đứng dậy.Sáu người gồm cả Tần Ninh, Bắc Đấu Nghiễn đều đưa mắt nhìn cơ thể của Bắc Đấu Quân.Máu thịt, kinh mạch dần dần dâng lên khắp mặt ngoài hài cốt, từng sợi kinh mạch, từng phần máu thịt được văn ấn màu đỏ sẫm bổ sung, không ngừng bám vào hài cốt.Không lâu sau, hài cốt vốn dĩ bám đầy bụi bặm lại biến thành cơ thể người lành lặn.“Cha...”, hài cốt của Bắc Đấu Quân đã bổ sung đủ kinh mạch khí huyết, giờ phút này hoàn toàn khôi phục thành bộ dáng tư thái của người bình thường.“Con là... Nghiễn Nhi?”Bắc Đấu Quân có thân hình cao lớn, dáng vẻ hơn năm mươi hơn tuổi, để dâu dài, ánh mắt dần khôi phục tỉnh táo, nhìn Bắc Đấu Nghiễn trước mặt hơn nửa ngày mới nhận ra.“Cha, ngươi, ngươi không chết?”Vẻ mặt Bắc Đấu Nghiễn không thể tin nổi.Xương trắng thịt đỏ.Chết mà sống lại! Bắc Đấu Quân nhìn cơ thể của mình, dường như có chút mê man, không khỏi nói: “Ta... Ta đã chết rồi...”, đã chết, vì sao bây giờ lại êm đẹp đứng ở trước mặt mấy người?Tần Ninh cũng nhíu mày nhìn Bắc Đấu Quân trước mặt.Hắn cảm nhận được khí tức sinh động và khí tức hồn phách trên người Bắc Đấu Quân.Nhưng mà thân thể và hồn phách của Bắc Đấu Quân cũng không dung hợp làm một thể.Thân thể này là do văn ấn đỏ sẫm trong cơ thể ngưng tụ.Hồn phách cũng bị văn ấn đỏ sẫm khống chế.Bị người tróc ra! Bắc Đấu Nghiễn nhìn phụ thân gần trong gang tấc, không khỏi run giọng nói: “Phụ thân, ngươi... rốt cuộc sao lại thế này...”, lúc này Bắc Đấu Quân nhìn thấy con mình, cũng có vẻ mặt mờ mịt.Nhưng đột nhiên... giữa trán Bắc Đấu Quân, một ấn ký trăng lưỡi liềm mịt mờ màu đỏ sẫm từ từ ngưng tụ ra.Ngay sau đó, Bắc Đấu Quân nhìn về phía Bắc Đấu Nghiễn, vẻ mặt hiền lành nói: “Nghiễn Nhi, con… con lại đây...”, “Phụ thân?”Bắc Đấu Nghiễn vô cùng vui vẻ.“Ông ta không phải phụ thân ngươi”.
Sắc mặt Bắc Đấu Nghiễn run lên, tiên khí trong cơ thể tuôn ra bảo vệ bản thân.
“Cha, là con đây, con là Nghiễn Nhi!”
Bắc Đấu Nghiễn không nghĩ tới hài cốt của phụ thân lại đột nhiên xuất hiện biến đổi kỳ dị.
Vài bóng người lập tức rút lui.
Trong xương tủy của hài cốt có văn ấn màu đỏ sẫm không ngừng tràn ngập, lan tràn ra toàn thân hài cốt.
Hài cốt của Bắc Đấu Quân chậm rãi đứng dậy.
Sáu người gồm cả Tần Ninh, Bắc Đấu Nghiễn đều đưa mắt nhìn cơ thể của Bắc Đấu Quân.
Máu thịt, kinh mạch dần dần dâng lên khắp mặt ngoài hài cốt, từng sợi kinh mạch, từng phần máu thịt được văn ấn màu đỏ sẫm bổ sung, không ngừng bám vào hài cốt.
Không lâu sau, hài cốt vốn dĩ bám đầy bụi bặm lại biến thành cơ thể người lành lặn.
“Cha...”, hài cốt của Bắc Đấu Quân đã bổ sung đủ kinh mạch khí huyết, giờ phút này hoàn toàn khôi phục thành bộ dáng tư thái của người bình thường.
“Con là... Nghiễn Nhi?”
Bắc Đấu Quân có thân hình cao lớn, dáng vẻ hơn năm mươi hơn tuổi, để dâu dài, ánh mắt dần khôi phục tỉnh táo, nhìn Bắc Đấu Nghiễn trước mặt hơn nửa ngày mới nhận ra.
“Cha, ngươi, ngươi không chết?”
Vẻ mặt Bắc Đấu Nghiễn không thể tin nổi.
Xương trắng thịt đỏ.
Chết mà sống lại! Bắc Đấu Quân nhìn cơ thể của mình, dường như có chút mê man, không khỏi nói: “Ta... Ta đã chết rồi...”, đã chết, vì sao bây giờ lại êm đẹp đứng ở trước mặt mấy người?
Tần Ninh cũng nhíu mày nhìn Bắc Đấu Quân trước mặt.
Hắn cảm nhận được khí tức sinh động và khí tức hồn phách trên người Bắc Đấu Quân.
Nhưng mà thân thể và hồn phách của Bắc Đấu Quân cũng không dung hợp làm một thể.
Thân thể này là do văn ấn đỏ sẫm trong cơ thể ngưng tụ.
Hồn phách cũng bị văn ấn đỏ sẫm khống chế.
Bị người tróc ra! Bắc Đấu Nghiễn nhìn phụ thân gần trong gang tấc, không khỏi run giọng nói: “Phụ thân, ngươi... rốt cuộc sao lại thế này...”, lúc này Bắc Đấu Quân nhìn thấy con mình, cũng có vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng đột nhiên... giữa trán Bắc Đấu Quân, một ấn ký trăng lưỡi liềm mịt mờ màu đỏ sẫm từ từ ngưng tụ ra.
Ngay sau đó, Bắc Đấu Quân nhìn về phía Bắc Đấu Nghiễn, vẻ mặt hiền lành nói: “Nghiễn Nhi, con… con lại đây...”, “Phụ thân?”
Bắc Đấu Nghiễn vô cùng vui vẻ.
“Ông ta không phải phụ thân ngươi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Sắc mặt Bắc Đấu Nghiễn run lên, tiên khí trong cơ thể tuôn ra bảo vệ bản thân.“Cha, là con đây, con là Nghiễn Nhi!”Bắc Đấu Nghiễn không nghĩ tới hài cốt của phụ thân lại đột nhiên xuất hiện biến đổi kỳ dị.Vài bóng người lập tức rút lui.Trong xương tủy của hài cốt có văn ấn màu đỏ sẫm không ngừng tràn ngập, lan tràn ra toàn thân hài cốt.Hài cốt của Bắc Đấu Quân chậm rãi đứng dậy.Sáu người gồm cả Tần Ninh, Bắc Đấu Nghiễn đều đưa mắt nhìn cơ thể của Bắc Đấu Quân.Máu thịt, kinh mạch dần dần dâng lên khắp mặt ngoài hài cốt, từng sợi kinh mạch, từng phần máu thịt được văn ấn màu đỏ sẫm bổ sung, không ngừng bám vào hài cốt.Không lâu sau, hài cốt vốn dĩ bám đầy bụi bặm lại biến thành cơ thể người lành lặn.“Cha...”, hài cốt của Bắc Đấu Quân đã bổ sung đủ kinh mạch khí huyết, giờ phút này hoàn toàn khôi phục thành bộ dáng tư thái của người bình thường.“Con là... Nghiễn Nhi?”Bắc Đấu Quân có thân hình cao lớn, dáng vẻ hơn năm mươi hơn tuổi, để dâu dài, ánh mắt dần khôi phục tỉnh táo, nhìn Bắc Đấu Nghiễn trước mặt hơn nửa ngày mới nhận ra.“Cha, ngươi, ngươi không chết?”Vẻ mặt Bắc Đấu Nghiễn không thể tin nổi.Xương trắng thịt đỏ.Chết mà sống lại! Bắc Đấu Quân nhìn cơ thể của mình, dường như có chút mê man, không khỏi nói: “Ta... Ta đã chết rồi...”, đã chết, vì sao bây giờ lại êm đẹp đứng ở trước mặt mấy người?Tần Ninh cũng nhíu mày nhìn Bắc Đấu Quân trước mặt.Hắn cảm nhận được khí tức sinh động và khí tức hồn phách trên người Bắc Đấu Quân.Nhưng mà thân thể và hồn phách của Bắc Đấu Quân cũng không dung hợp làm một thể.Thân thể này là do văn ấn đỏ sẫm trong cơ thể ngưng tụ.Hồn phách cũng bị văn ấn đỏ sẫm khống chế.Bị người tróc ra! Bắc Đấu Nghiễn nhìn phụ thân gần trong gang tấc, không khỏi run giọng nói: “Phụ thân, ngươi... rốt cuộc sao lại thế này...”, lúc này Bắc Đấu Quân nhìn thấy con mình, cũng có vẻ mặt mờ mịt.Nhưng đột nhiên... giữa trán Bắc Đấu Quân, một ấn ký trăng lưỡi liềm mịt mờ màu đỏ sẫm từ từ ngưng tụ ra.Ngay sau đó, Bắc Đấu Quân nhìn về phía Bắc Đấu Nghiễn, vẻ mặt hiền lành nói: “Nghiễn Nhi, con… con lại đây...”, “Phụ thân?”Bắc Đấu Nghiễn vô cùng vui vẻ.“Ông ta không phải phụ thân ngươi”.