“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9823: Vẫn là bên trong tháp cao.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trong nháy mắt này, Tần Ninh cảm giác được bốn phương tám hướng dường như có vô số con trùng đang tiến về phía hắn... Đám trùng này có con giống kiến, có con như thiêu thân, rắn rết gián cóc vân vân… Đám trùng này leo lên trên người Tần Ninh, hoàn toàn vùi lấp cả người hắn.Trong bóng tối, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn."Ngươi đúng là dám theo vào đây!"Hai con mắt trong bóng tối có vài phần màu đỏ, lạnh lùng nói: "Không phải người tộc ta, tiến vào trong tháp này chắc chắn sẽ phải chết, Tần Ninh, ngươi đúng là to gan"."Thi thể của ngươi, hài cốt của ngươi, ta sẽ săn sóc ân cần, thân thể này ta đã dùng lâu lắm rồi, đã đến lúc phải đổi một cơ thể khác!"Giọng nói quanh quẩn ở trong toà tháp cao trống rỗng.Tần Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, ở bên cạnh không có cái gì cả, chỉ có vô số con mắt trên tường đang nhìn chằm chằm cả người hắn.Nhưng mà lúc này Tần Ninh lại có cảm giác như đang lún sâu trong vũng bùn.Quanh người hắn tràn đầy những con trùng khủng bố, gần như lột hết một tầng da cả người hắn, cắn nuốt máu thịt, cắn nuốt xương cốt của hắn.Đau đớn thấu tim.Giờ phút này Tần Ninh đã không phân biệt được đây là thật hay là hư ảo.Nhưng mà loại đau đớn này lại phát ra từ sâu trong lòng, vô cùng rõ ràng.Tinh thần bị thương! Tần Ninh nhướng mày, phải phá giải như thế nào đây?Dưới loại tình huống này, cần kích thích từ bên ngoài.Kích thích?Tần Ninh dùng suy nghĩ liên lạc với Cửu Anh."Gào!"Chỉ một thoáng, trong đại điện, một tiếng rống giận dữ vang lên.Ở đầu vai Tần Ninh, một cái miệng há to ra cắn một cái răng rắc vào tay Tần Ninh, máu tươi chảy ra tí tách.Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh đột nhiên mở ra, khôi phục lại tỉnh táo.Vẫn là bên trong tháp cao.Vẫn bị vô số con mắt nhìn chằm chằm, hắn vẫn đứng tại chỗ, bốn phía lại không có cái gì cả.Chỉ có một cái đầu đang cắn chặt vào tay mình."Gia, ngài không có việc gì chứ?""Ừm".Tần Ninh chậm rãi nói: "Những con mắt kia là cổ!"Một cái đầu khác của Cửu Anh vươn đến, kinh ngạc nói: "Cổ trùng sao?

Trong nháy mắt này, Tần Ninh cảm giác được bốn phương tám hướng dường như có vô số con trùng đang tiến về phía hắn... Đám trùng này có con giống kiến, có con như thiêu thân, rắn rết gián cóc vân vân… Đám trùng này leo lên trên người Tần Ninh, hoàn toàn vùi lấp cả người hắn.

Trong bóng tối, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.

"Ngươi đúng là dám theo vào đây!"

Hai con mắt trong bóng tối có vài phần màu đỏ, lạnh lùng nói: "Không phải người tộc ta, tiến vào trong tháp này chắc chắn sẽ phải chết, Tần Ninh, ngươi đúng là to gan".

"Thi thể của ngươi, hài cốt của ngươi, ta sẽ săn sóc ân cần, thân thể này ta đã dùng lâu lắm rồi, đã đến lúc phải đổi một cơ thể khác!"

Giọng nói quanh quẩn ở trong toà tháp cao trống rỗng.

Tần Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, ở bên cạnh không có cái gì cả, chỉ có vô số con mắt trên tường đang nhìn chằm chằm cả người hắn.

Nhưng mà lúc này Tần Ninh lại có cảm giác như đang lún sâu trong vũng bùn.

Quanh người hắn tràn đầy những con trùng khủng bố, gần như lột hết một tầng da cả người hắn, cắn nuốt máu thịt, cắn nuốt xương cốt của hắn.

Đau đớn thấu tim.

Giờ phút này Tần Ninh đã không phân biệt được đây là thật hay là hư ảo.

Nhưng mà loại đau đớn này lại phát ra từ sâu trong lòng, vô cùng rõ ràng.

Tinh thần bị thương! Tần Ninh nhướng mày, phải phá giải như thế nào đây?

Dưới loại tình huống này, cần kích thích từ bên ngoài.

Kích thích?

Tần Ninh dùng suy nghĩ liên lạc với Cửu Anh.

"Gào!"

Chỉ một thoáng, trong đại điện, một tiếng rống giận dữ vang lên.

Ở đầu vai Tần Ninh, một cái miệng há to ra cắn một cái răng rắc vào tay Tần Ninh, máu tươi chảy ra tí tách.

Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh đột nhiên mở ra, khôi phục lại tỉnh táo.

Vẫn là bên trong tháp cao.

Vẫn bị vô số con mắt nhìn chằm chằm, hắn vẫn đứng tại chỗ, bốn phía lại không có cái gì cả.

Chỉ có một cái đầu đang cắn chặt vào tay mình.

"Gia, ngài không có việc gì chứ?"

"Ừm".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Những con mắt kia là cổ!"

Một cái đầu khác của Cửu Anh vươn đến, kinh ngạc nói: "Cổ trùng sao?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trong nháy mắt này, Tần Ninh cảm giác được bốn phương tám hướng dường như có vô số con trùng đang tiến về phía hắn... Đám trùng này có con giống kiến, có con như thiêu thân, rắn rết gián cóc vân vân… Đám trùng này leo lên trên người Tần Ninh, hoàn toàn vùi lấp cả người hắn.Trong bóng tối, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn."Ngươi đúng là dám theo vào đây!"Hai con mắt trong bóng tối có vài phần màu đỏ, lạnh lùng nói: "Không phải người tộc ta, tiến vào trong tháp này chắc chắn sẽ phải chết, Tần Ninh, ngươi đúng là to gan"."Thi thể của ngươi, hài cốt của ngươi, ta sẽ săn sóc ân cần, thân thể này ta đã dùng lâu lắm rồi, đã đến lúc phải đổi một cơ thể khác!"Giọng nói quanh quẩn ở trong toà tháp cao trống rỗng.Tần Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, ở bên cạnh không có cái gì cả, chỉ có vô số con mắt trên tường đang nhìn chằm chằm cả người hắn.Nhưng mà lúc này Tần Ninh lại có cảm giác như đang lún sâu trong vũng bùn.Quanh người hắn tràn đầy những con trùng khủng bố, gần như lột hết một tầng da cả người hắn, cắn nuốt máu thịt, cắn nuốt xương cốt của hắn.Đau đớn thấu tim.Giờ phút này Tần Ninh đã không phân biệt được đây là thật hay là hư ảo.Nhưng mà loại đau đớn này lại phát ra từ sâu trong lòng, vô cùng rõ ràng.Tinh thần bị thương! Tần Ninh nhướng mày, phải phá giải như thế nào đây?Dưới loại tình huống này, cần kích thích từ bên ngoài.Kích thích?Tần Ninh dùng suy nghĩ liên lạc với Cửu Anh."Gào!"Chỉ một thoáng, trong đại điện, một tiếng rống giận dữ vang lên.Ở đầu vai Tần Ninh, một cái miệng há to ra cắn một cái răng rắc vào tay Tần Ninh, máu tươi chảy ra tí tách.Giờ phút này, hai mắt Tần Ninh đột nhiên mở ra, khôi phục lại tỉnh táo.Vẫn là bên trong tháp cao.Vẫn bị vô số con mắt nhìn chằm chằm, hắn vẫn đứng tại chỗ, bốn phía lại không có cái gì cả.Chỉ có một cái đầu đang cắn chặt vào tay mình."Gia, ngài không có việc gì chứ?""Ừm".Tần Ninh chậm rãi nói: "Những con mắt kia là cổ!"Một cái đầu khác của Cửu Anh vươn đến, kinh ngạc nói: "Cổ trùng sao?

Chương 9823: Vẫn là bên trong tháp cao.