“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9844: Ta tự cho mình là đúng à?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hắn ta vừa dứt lời, lòng hai người trầm xuống.Bắc Đấu Diêm đã chết rồi.Thế nhưng kẻ thuộc U Cổ tộc đang chiếm giữ cơ thể của Bắc Đấu Diêm lại có thể có được thực lực của Bắc Đấu Diêm.Mặc dù bọn họ không biết sao U Cổ tộc có thể làm được điều đó.Trước kia, khi nhìn thấy Vân Tử Diệp cũng như thế.Đúng rồi.Vân Tử Diệp đâu rồi?Lúc này, đằng sau ba cái ghế kia có một bóng người bước ra.Đó đúng là Vân Tử Diệp.Vân Tử Diệp cười to nói: “Sao nào sư huynh Thiên Cương, xem ra, cuối cùng huynh vẫn nối gót theo ta”.Rồi hắn ta bỗng lạnh lẽo nhìn Tần Ninh, nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối thì cứ mò tới, ngươi tưởng rằng xử lý xong sáu con cổ thú trấn tháp kia là giết được ta sao?”“Ta ở đây chờ ngươi đấy!”Nghe hắn ta nói thế, Tần Ninh bật cười nói: “Biết rồi”.Biết rồi thôi à?Ánh mắt Vân Tử Diệp âm u, hung ác nói: “Cái bộ dạng tự cho mình là đúng, nắm chắc chiến thắng trong tay của ngươi thật khiến người khác gai mắt mà!”Tần Ninh nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên nói: “Ta tự cho mình là đúng à?”Chẳng qua là hắn đã thấy nhiều, vốn hiểu biết sâu rộng nên gặp nguy không hốt hoảng, chỉ cố gắng giữ vững bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết vấn đề mà thôi.Lẽ nào khi gặp nguy hiểm thì tâm trạng phải như kiến bò trên lửa nóng, la lối om sòm mới được à?Chẳng hạn như bây giờ trước mặt họ có một vị cường giả Cửu Thiên Huyền Tiên, nếu hắn khóc lóc, quỳ xuống cầu xin lòng thương xót liệu có ích không?Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nở một nụ cười cay đắng.Tần Ninh không tự cho bản thân mình đúng, nhưng khi gặp chuyện thì không hốt hoảng mà chỉ bình tĩnh, điều đó quả thật càng khiến người muốn giết hắn ghét cay ghét đắng.Nhưng mà, đối với những người cùng phe với Tần Ninh mà nói, khi thấy hắn không vội không nôn thì bọn họ lại an tâm hơn nhiều.Ít nhất chứng minh được rằng Tần Ninh còn chưa cùng đường bí lối.“Công tử Tần Ninh”, Thánh Thiên Cương nói: “Nếu Bắc Đấu Diêm vẫn còn chiến lực như năm xưa thì sợ rằng mấy người chúng ta khó lòng địch lại...”Mặc dù hắn ta rất muốn giết chết cái tên U Cổ tộc đang khống chế cơ thể mình nhưng biết rằng làm vậy vô vàn khó khăn.Chênh lệch giữa Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên và cửu trọng thiên có khác nào cách một vùng biển đâu.Tần Ninh khống chế được sáu con cổ trùng, tuy nói rằng nhờ đó mà hắn có được thực lực Cửu Thiên Huyền Tiên nhưng lại không đạt tới cảnh giới đỉnh phong.

Hắn ta vừa dứt lời, lòng hai người trầm xuống.

Bắc Đấu Diêm đã chết rồi.

Thế nhưng kẻ thuộc U Cổ tộc đang chiếm giữ cơ thể của Bắc Đấu Diêm lại có thể có được thực lực của Bắc Đấu Diêm.

Mặc dù bọn họ không biết sao U Cổ tộc có thể làm được điều đó.

Trước kia, khi nhìn thấy Vân Tử Diệp cũng như thế.

Đúng rồi.

Vân Tử Diệp đâu rồi?

Lúc này, đằng sau ba cái ghế kia có một bóng người bước ra.

Đó đúng là Vân Tử Diệp.

Vân Tử Diệp cười to nói: “Sao nào sư huynh Thiên Cương, xem ra, cuối cùng huynh vẫn nối gót theo ta”.

Rồi hắn ta bỗng lạnh lẽo nhìn Tần Ninh, nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối thì cứ mò tới, ngươi tưởng rằng xử lý xong sáu con cổ thú trấn tháp kia là giết được ta sao?”

“Ta ở đây chờ ngươi đấy!”

Nghe hắn ta nói thế, Tần Ninh bật cười nói: “Biết rồi”.

Biết rồi thôi à?

Ánh mắt Vân Tử Diệp âm u, hung ác nói: “Cái bộ dạng tự cho mình là đúng, nắm chắc chiến thắng trong tay của ngươi thật khiến người khác gai mắt mà!”

Tần Ninh nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên nói: “Ta tự cho mình là đúng à?”

Chẳng qua là hắn đã thấy nhiều, vốn hiểu biết sâu rộng nên gặp nguy không hốt hoảng, chỉ cố gắng giữ vững bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết vấn đề mà thôi.

Lẽ nào khi gặp nguy hiểm thì tâm trạng phải như kiến bò trên lửa nóng, la lối om sòm mới được à?

Chẳng hạn như bây giờ trước mặt họ có một vị cường giả Cửu Thiên Huyền Tiên, nếu hắn khóc lóc, quỳ xuống cầu xin lòng thương xót liệu có ích không?

Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nở một nụ cười cay đắng.

Tần Ninh không tự cho bản thân mình đúng, nhưng khi gặp chuyện thì không hốt hoảng mà chỉ bình tĩnh, điều đó quả thật càng khiến người muốn giết hắn ghét cay ghét đắng.

Nhưng mà, đối với những người cùng phe với Tần Ninh mà nói, khi thấy hắn không vội không nôn thì bọn họ lại an tâm hơn nhiều.

Ít nhất chứng minh được rằng Tần Ninh còn chưa cùng đường bí lối.

“Công tử Tần Ninh”, Thánh Thiên Cương nói: “Nếu Bắc Đấu Diêm vẫn còn chiến lực như năm xưa thì sợ rằng mấy người chúng ta khó lòng địch lại...”

Mặc dù hắn ta rất muốn giết chết cái tên U Cổ tộc đang khống chế cơ thể mình nhưng biết rằng làm vậy vô vàn khó khăn.

Chênh lệch giữa Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên và cửu trọng thiên có khác nào cách một vùng biển đâu.

Tần Ninh khống chế được sáu con cổ trùng, tuy nói rằng nhờ đó mà hắn có được thực lực Cửu Thiên Huyền Tiên nhưng lại không đạt tới cảnh giới đỉnh phong.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hắn ta vừa dứt lời, lòng hai người trầm xuống.Bắc Đấu Diêm đã chết rồi.Thế nhưng kẻ thuộc U Cổ tộc đang chiếm giữ cơ thể của Bắc Đấu Diêm lại có thể có được thực lực của Bắc Đấu Diêm.Mặc dù bọn họ không biết sao U Cổ tộc có thể làm được điều đó.Trước kia, khi nhìn thấy Vân Tử Diệp cũng như thế.Đúng rồi.Vân Tử Diệp đâu rồi?Lúc này, đằng sau ba cái ghế kia có một bóng người bước ra.Đó đúng là Vân Tử Diệp.Vân Tử Diệp cười to nói: “Sao nào sư huynh Thiên Cương, xem ra, cuối cùng huynh vẫn nối gót theo ta”.Rồi hắn ta bỗng lạnh lẽo nhìn Tần Ninh, nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối thì cứ mò tới, ngươi tưởng rằng xử lý xong sáu con cổ thú trấn tháp kia là giết được ta sao?”“Ta ở đây chờ ngươi đấy!”Nghe hắn ta nói thế, Tần Ninh bật cười nói: “Biết rồi”.Biết rồi thôi à?Ánh mắt Vân Tử Diệp âm u, hung ác nói: “Cái bộ dạng tự cho mình là đúng, nắm chắc chiến thắng trong tay của ngươi thật khiến người khác gai mắt mà!”Tần Ninh nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên nói: “Ta tự cho mình là đúng à?”Chẳng qua là hắn đã thấy nhiều, vốn hiểu biết sâu rộng nên gặp nguy không hốt hoảng, chỉ cố gắng giữ vững bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết vấn đề mà thôi.Lẽ nào khi gặp nguy hiểm thì tâm trạng phải như kiến bò trên lửa nóng, la lối om sòm mới được à?Chẳng hạn như bây giờ trước mặt họ có một vị cường giả Cửu Thiên Huyền Tiên, nếu hắn khóc lóc, quỳ xuống cầu xin lòng thương xót liệu có ích không?Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nở một nụ cười cay đắng.Tần Ninh không tự cho bản thân mình đúng, nhưng khi gặp chuyện thì không hốt hoảng mà chỉ bình tĩnh, điều đó quả thật càng khiến người muốn giết hắn ghét cay ghét đắng.Nhưng mà, đối với những người cùng phe với Tần Ninh mà nói, khi thấy hắn không vội không nôn thì bọn họ lại an tâm hơn nhiều.Ít nhất chứng minh được rằng Tần Ninh còn chưa cùng đường bí lối.“Công tử Tần Ninh”, Thánh Thiên Cương nói: “Nếu Bắc Đấu Diêm vẫn còn chiến lực như năm xưa thì sợ rằng mấy người chúng ta khó lòng địch lại...”Mặc dù hắn ta rất muốn giết chết cái tên U Cổ tộc đang khống chế cơ thể mình nhưng biết rằng làm vậy vô vàn khó khăn.Chênh lệch giữa Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên và cửu trọng thiên có khác nào cách một vùng biển đâu.Tần Ninh khống chế được sáu con cổ trùng, tuy nói rằng nhờ đó mà hắn có được thực lực Cửu Thiên Huyền Tiên nhưng lại không đạt tới cảnh giới đỉnh phong.

Chương 9844: Ta tự cho mình là đúng à?”