“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9957: “Buông Đào Vĩnh Thịnh ra!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đào Vĩnh Thịnh buồn bã cười, há mồm phun ra máu tươi ròng ròng.Ông ta chưa bao giờ gặp Tiên Nhân nào có thể vi phạm quy tắc cảnh giới giống như Tần Ninh.Nhưng dù vậy, ông ta vẫn không cam lòng.Ầm... Nhìn thấy vẻ mặt không phục của Đào Vĩnh Thịnh, Tần Ninh trực tiếp đá ra một cái.Cảnh giới Tiên Quân không dễ bị giết như vậy.Một cú đá này khiến xương cốt của Đào Vĩnh Thịnh vỡ ra, cả người lại lún xuống sâu hơn trong cái hố.Rầm rầm rầm... Hết cú đá này đến cú đá khác được tung ra.Cả người Đào Vĩnh Thịnh bị Tần Ninh không ngừng dẫm đạp, xương cốt vỡ nát, không thể mở miệng ra nói chuyện được nữa, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.Ầm! Rồi đột nhiên, một chân của Đào Vĩnh Thịnh bị đạp vỡ, hóa thành thịt nát.Tiếp theo là cánh tay, lồng ngực đều bị dẫm nát.Cuối cùng cơ thể bị tàn phá không thể chịu đựng được hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh nữa.Một thể hồn phách lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt thoát khỏi thân thể, bay lên trời.Nhưng ngay sau đó.Tần Ninh vung tay trái ra.Thể hồn phách kia bị bắt lấy giữa không trung, không thể động đậy được.“Ngươi muốn chạy trốn sao?”Tượng đá đưa tay nắm lấy thể hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh, tiên hỏa sáng chói đốt cháy hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh, khiến ông ta không ngừng kêu gào.Trong cả trời đất.Hào quang quanh quẩn không tiêu tan.Đúng lúc này.Trên bầu trời đêm tối đen, phía chân trời có hai luồng hào quang xẹt qua hư không, lao tới trong nháy mắt.Hai người kia, một người hung mãnh vung tay đánh ra, một người mạnh mẽ nện nắm tay xuống.Mục tiêu đúng là thân hình tượng đá khổng lồ của Tần Ninh.Ầm ầm... Tiếng vỡ nát đột nhiên vang vọng.Trong khoảnh khắc cơ thể tượng đá rút lui hơn mười dặm, không ngừng quay cuồng trên mặt đất.Giờ phút này hai bóng người đứng vững trên không trung.Cho dù cách hơn mười dặm, cho dù đang ở trong đêm tối đen, dường như hai người vẫn có thể nhìn thấy Tần Ninh vừa ngã nhào ở phương xa.“Phụt... Phụt phụt...”, cách hơn mười dặm, cơ thể khổng lồ của tượng đá quỳ rạp trên mặt đất, từ từ đứng dậy, phun đất đá trong miệng ra.“Muốn đánh thì cứ đánh hẳn hoi, đột nhiên tung một chiêu ra làm cái gì?”Hắn bước ra từng bước.Cơ thể tượng đá xuất hiện ở trên phế tích Cổ Cửu thành lần nữa.Tần Ninh nhìn về phía hai bóng người kia.Bọn họ mặc đồ xanh, phong cách giống y như Nhân tộc.Nhưng mà đôi mắt của hai người này lại hoàn toàn khác biệt.Tản ra hào quang màu tím, đồng tử lại có màu tím đậm.Linh Đồng tộc! Tần Ninh nhíu mày lại.Nhưng vừa rồi cho dù bị hai người ra tay đánh lui hơn mười dặm, Tần Ninh vẫn nắm chặt thể hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh.“Buông Đào Vĩnh Thịnh ra!”Người bên trái nói bằng chất giọng cứng ngắc.“Thả ông ta ư?”

Đào Vĩnh Thịnh buồn bã cười, há mồm phun ra máu tươi ròng ròng.

Ông ta chưa bao giờ gặp Tiên Nhân nào có thể vi phạm quy tắc cảnh giới giống như Tần Ninh.

Nhưng dù vậy, ông ta vẫn không cam lòng.

Ầm... Nhìn thấy vẻ mặt không phục của Đào Vĩnh Thịnh, Tần Ninh trực tiếp đá ra một cái.

Cảnh giới Tiên Quân không dễ bị giết như vậy.

Một cú đá này khiến xương cốt của Đào Vĩnh Thịnh vỡ ra, cả người lại lún xuống sâu hơn trong cái hố.

Rầm rầm rầm... Hết cú đá này đến cú đá khác được tung ra.

Cả người Đào Vĩnh Thịnh bị Tần Ninh không ngừng dẫm đạp, xương cốt vỡ nát, không thể mở miệng ra nói chuyện được nữa, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Ầm! Rồi đột nhiên, một chân của Đào Vĩnh Thịnh bị đạp vỡ, hóa thành thịt nát.

Tiếp theo là cánh tay, lồng ngực đều bị dẫm nát.

Cuối cùng cơ thể bị tàn phá không thể chịu đựng được hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh nữa.

Một thể hồn phách lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt thoát khỏi thân thể, bay lên trời.

Nhưng ngay sau đó.

Tần Ninh vung tay trái ra.

Thể hồn phách kia bị bắt lấy giữa không trung, không thể động đậy được.

“Ngươi muốn chạy trốn sao?”

Tượng đá đưa tay nắm lấy thể hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh, tiên hỏa sáng chói đốt cháy hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh, khiến ông ta không ngừng kêu gào.

Trong cả trời đất.

Hào quang quanh quẩn không tiêu tan.

Đúng lúc này.

Trên bầu trời đêm tối đen, phía chân trời có hai luồng hào quang xẹt qua hư không, lao tới trong nháy mắt.

Hai người kia, một người hung mãnh vung tay đánh ra, một người mạnh mẽ nện nắm tay xuống.

Mục tiêu đúng là thân hình tượng đá khổng lồ của Tần Ninh.

Ầm ầm... Tiếng vỡ nát đột nhiên vang vọng.

Trong khoảnh khắc cơ thể tượng đá rút lui hơn mười dặm, không ngừng quay cuồng trên mặt đất.

Giờ phút này hai bóng người đứng vững trên không trung.

Cho dù cách hơn mười dặm, cho dù đang ở trong đêm tối đen, dường như hai người vẫn có thể nhìn thấy Tần Ninh vừa ngã nhào ở phương xa.

“Phụt... Phụt phụt...”, cách hơn mười dặm, cơ thể khổng lồ của tượng đá quỳ rạp trên mặt đất, từ từ đứng dậy, phun đất đá trong miệng ra.

“Muốn đánh thì cứ đánh hẳn hoi, đột nhiên tung một chiêu ra làm cái gì?”

Hắn bước ra từng bước.

Cơ thể tượng đá xuất hiện ở trên phế tích Cổ Cửu thành lần nữa.

Tần Ninh nhìn về phía hai bóng người kia.

Bọn họ mặc đồ xanh, phong cách giống y như Nhân tộc.

Nhưng mà đôi mắt của hai người này lại hoàn toàn khác biệt.

Tản ra hào quang màu tím, đồng tử lại có màu tím đậm.

Linh Đồng tộc! Tần Ninh nhíu mày lại.

Nhưng vừa rồi cho dù bị hai người ra tay đánh lui hơn mười dặm, Tần Ninh vẫn nắm chặt thể hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh.

“Buông Đào Vĩnh Thịnh ra!”

Người bên trái nói bằng chất giọng cứng ngắc.

“Thả ông ta ư?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đào Vĩnh Thịnh buồn bã cười, há mồm phun ra máu tươi ròng ròng.Ông ta chưa bao giờ gặp Tiên Nhân nào có thể vi phạm quy tắc cảnh giới giống như Tần Ninh.Nhưng dù vậy, ông ta vẫn không cam lòng.Ầm... Nhìn thấy vẻ mặt không phục của Đào Vĩnh Thịnh, Tần Ninh trực tiếp đá ra một cái.Cảnh giới Tiên Quân không dễ bị giết như vậy.Một cú đá này khiến xương cốt của Đào Vĩnh Thịnh vỡ ra, cả người lại lún xuống sâu hơn trong cái hố.Rầm rầm rầm... Hết cú đá này đến cú đá khác được tung ra.Cả người Đào Vĩnh Thịnh bị Tần Ninh không ngừng dẫm đạp, xương cốt vỡ nát, không thể mở miệng ra nói chuyện được nữa, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.Ầm! Rồi đột nhiên, một chân của Đào Vĩnh Thịnh bị đạp vỡ, hóa thành thịt nát.Tiếp theo là cánh tay, lồng ngực đều bị dẫm nát.Cuối cùng cơ thể bị tàn phá không thể chịu đựng được hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh nữa.Một thể hồn phách lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt thoát khỏi thân thể, bay lên trời.Nhưng ngay sau đó.Tần Ninh vung tay trái ra.Thể hồn phách kia bị bắt lấy giữa không trung, không thể động đậy được.“Ngươi muốn chạy trốn sao?”Tượng đá đưa tay nắm lấy thể hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh, tiên hỏa sáng chói đốt cháy hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh, khiến ông ta không ngừng kêu gào.Trong cả trời đất.Hào quang quanh quẩn không tiêu tan.Đúng lúc này.Trên bầu trời đêm tối đen, phía chân trời có hai luồng hào quang xẹt qua hư không, lao tới trong nháy mắt.Hai người kia, một người hung mãnh vung tay đánh ra, một người mạnh mẽ nện nắm tay xuống.Mục tiêu đúng là thân hình tượng đá khổng lồ của Tần Ninh.Ầm ầm... Tiếng vỡ nát đột nhiên vang vọng.Trong khoảnh khắc cơ thể tượng đá rút lui hơn mười dặm, không ngừng quay cuồng trên mặt đất.Giờ phút này hai bóng người đứng vững trên không trung.Cho dù cách hơn mười dặm, cho dù đang ở trong đêm tối đen, dường như hai người vẫn có thể nhìn thấy Tần Ninh vừa ngã nhào ở phương xa.“Phụt... Phụt phụt...”, cách hơn mười dặm, cơ thể khổng lồ của tượng đá quỳ rạp trên mặt đất, từ từ đứng dậy, phun đất đá trong miệng ra.“Muốn đánh thì cứ đánh hẳn hoi, đột nhiên tung một chiêu ra làm cái gì?”Hắn bước ra từng bước.Cơ thể tượng đá xuất hiện ở trên phế tích Cổ Cửu thành lần nữa.Tần Ninh nhìn về phía hai bóng người kia.Bọn họ mặc đồ xanh, phong cách giống y như Nhân tộc.Nhưng mà đôi mắt của hai người này lại hoàn toàn khác biệt.Tản ra hào quang màu tím, đồng tử lại có màu tím đậm.Linh Đồng tộc! Tần Ninh nhíu mày lại.Nhưng vừa rồi cho dù bị hai người ra tay đánh lui hơn mười dặm, Tần Ninh vẫn nắm chặt thể hồn phách của Đào Vĩnh Thịnh.“Buông Đào Vĩnh Thịnh ra!”Người bên trái nói bằng chất giọng cứng ngắc.“Thả ông ta ư?”

Chương 9957: “Buông Đào Vĩnh Thịnh ra!”