“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 10092: Theo lộ trình,
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chịu cảnh rơi vào thế hạ phong một cách ê chề như thế, Huyết Bá Luân siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn trề sát khí.Huyết Trọng Dạ.Đã chết.Hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh Huyết Trọng Dạ bị giết chết ngay bên cạnh mình. Trong tình cảnh lúc ấy, Huyết Bá Luân còn khó bảo vệ được bản thân, bởi vậy mà về cơ bản hắn ta hoàn toàn không kịp cứu nổi Huyết Trọng Dạ.Giờ phút này, bên cạnh bốn người chỉ còn năm vị Tiên Quân.Hơn ba mươi vị Tiên Quân mà nay đã hy sinh lên đến hai mươi người.Tổn thất mà họ phải gánh chịu là quá lớn.Trong khi nhìn lại Tần Ninh thì khí tức tỏa ra quanh thân hắn vẫn dồi dào, khủng khiếp và đáng sợ trước sau như một.Sao kẻ này có thể sử dụng lôi kiếp trong thời gian dài như vậy chứ?Cổ Hưng An phẫn nộ gào thét: "Huyết Vô Chiết, rốt cuộc ngươi đã xong chưa đấy?"Ở đằng xa, Huyết Vô Chiết bay lên trời, siết chặt hai quả đấm và gầm lớn: "Xong rồi!"Cuối cùng cũng nghe thấy câu này, đám người Cổ Hưng An, Huyết Bá Luân, Linh Vịnh Thanh, Vương Tiêu ngay lập tức rút lui.Sát khí bàng bạc, khủng khiếp đến độ cuộn trào theo hình gợn sóng.Trong thoáng chốc.Từ khí tức này đến khí tức khác đầy đáng sợ vùng lên từ dưới đất, bay thẳng lên trời trong Huyết Minh thành.Dưới khí tức đầy khủng khiếp ấy, trong tòa thành trì có ba bóng người bước đi giữa không trung hệt như đang đi trên đất bằng.Dõi mắt nhìn lại.Ba bóng người kia có nước da màu đỏ thẫm, nhăn nheo, mặc trang phục làm từ vải lanh sờn rách. Cả ba người họ đều toát lên vẻ gần đất xa trời như những gốc cây cổ thụ vạn năm tuổi, tưởng chừng sẽ tắt thở, ngã xuống chết đi bất cứ lúc nào.Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, không ít người đều tỏ ra nghiêm túc.Ba bóng người ấy trông thì như ánh đèn cầy lay lắt trong gió, chỉ cần một tác động nhỏ là có thể tắt ngúm, đổ nghiêng bất cứ lúc nào.Tuy nhiên... Khí tức toát lên từ ba bóng người ấy lại hiện rõ mồn một.Đó không phải thứ gì khác, mà chính là khí tức của cường giả.Những kẻ chỉ cần cử động một chút thôi là sẽ khiến cả một mảnh thiên địa biến thành cát bụi ngay.Giờ phút này, đám người Cổ Hưng An, Linh Vịnh Thanh, Huyết Bá Luân, Huyết Vô Chiết đang ráo riết bắt tay vào công cuộc dàn xếp cho các tộc nhân sinh sống trong Huyết Minh thành rút lui thật nhanh.Đám người Thánh Tùng Vân, Nguyệt Thu Vân cũng nhanh chóng chỉ đạo Nhân tộc trong Huyết Minh thành rút về.Cả hai phe đều ăn ý với nhau, không một ai ra tay với đối phương.Ngươi cho tộc nhân ngươi rút lui.Ta thì cưu mang Nhân tộc ta.Bởi vì dẫu sao cuộc chiến tiếp theo đã không còn do bọn họ quyết định nữa.Mà đó là cuộc quyết chiến khốc liệt giữa Tần Ninh và ba ông lão kia.Ba ông lão từ tốn cất bước, khí tức tỏa ra từ trong cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ hơn, đem lại cảm giác giống như một cái hồ chết không một gợn sóng, nhưng ngay sau đó sẽ trỗi dậy một cơn sóng thần dời núi lấp biển vậy."Còn trẻ mà ngông cuồng như vậy thì không nên đâu"."Chắc là được."
Chịu cảnh rơi vào thế hạ phong một cách ê chề như thế, Huyết Bá Luân siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn trề sát khí.
Huyết Trọng Dạ.
Đã chết.
Hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh Huyết Trọng Dạ bị giết chết ngay bên cạnh mình. Trong tình cảnh lúc ấy, Huyết Bá Luân còn khó bảo vệ được bản thân, bởi vậy mà về cơ bản hắn ta hoàn toàn không kịp cứu nổi Huyết Trọng Dạ.
Giờ phút này, bên cạnh bốn người chỉ còn năm vị Tiên Quân.
Hơn ba mươi vị Tiên Quân mà nay đã hy sinh lên đến hai mươi người.
Tổn thất mà họ phải gánh chịu là quá lớn.
Trong khi nhìn lại Tần Ninh thì khí tức tỏa ra quanh thân hắn vẫn dồi dào, khủng khiếp và đáng sợ trước sau như một.
Sao kẻ này có thể sử dụng lôi kiếp trong thời gian dài như vậy chứ?
Cổ Hưng An phẫn nộ gào thét: "Huyết Vô Chiết, rốt cuộc ngươi đã xong chưa đấy?"
Ở đằng xa, Huyết Vô Chiết bay lên trời, siết chặt hai quả đấm và gầm lớn: "Xong rồi!"
Cuối cùng cũng nghe thấy câu này, đám người Cổ Hưng An, Huyết Bá Luân, Linh Vịnh Thanh, Vương Tiêu ngay lập tức rút lui.
Sát khí bàng bạc, khủng khiếp đến độ cuộn trào theo hình gợn sóng.
Trong thoáng chốc.
Từ khí tức này đến khí tức khác đầy đáng sợ vùng lên từ dưới đất, bay thẳng lên trời trong Huyết Minh thành.
Dưới khí tức đầy khủng khiếp ấy, trong tòa thành trì có ba bóng người bước đi giữa không trung hệt như đang đi trên đất bằng.
Dõi mắt nhìn lại.
Ba bóng người kia có nước da màu đỏ thẫm, nhăn nheo, mặc trang phục làm từ vải lanh sờn rách. Cả ba người họ đều toát lên vẻ gần đất xa trời như những gốc cây cổ thụ vạn năm tuổi, tưởng chừng sẽ tắt thở, ngã xuống chết đi bất cứ lúc nào.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, không ít người đều tỏ ra nghiêm túc.
Ba bóng người ấy trông thì như ánh đèn cầy lay lắt trong gió, chỉ cần một tác động nhỏ là có thể tắt ngúm, đổ nghiêng bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên... Khí tức toát lên từ ba bóng người ấy lại hiện rõ mồn một.
Đó không phải thứ gì khác, mà chính là khí tức của cường giả.
Những kẻ chỉ cần cử động một chút thôi là sẽ khiến cả một mảnh thiên địa biến thành cát bụi ngay.
Giờ phút này, đám người Cổ Hưng An, Linh Vịnh Thanh, Huyết Bá Luân, Huyết Vô Chiết đang ráo riết bắt tay vào công cuộc dàn xếp cho các tộc nhân sinh sống trong Huyết Minh thành rút lui thật nhanh.
Đám người Thánh Tùng Vân, Nguyệt Thu Vân cũng nhanh chóng chỉ đạo Nhân tộc trong Huyết Minh thành rút về.
Cả hai phe đều ăn ý với nhau, không một ai ra tay với đối phương.
Ngươi cho tộc nhân ngươi rút lui.
Ta thì cưu mang Nhân tộc ta.
Bởi vì dẫu sao cuộc chiến tiếp theo đã không còn do bọn họ quyết định nữa.
Mà đó là cuộc quyết chiến khốc liệt giữa Tần Ninh và ba ông lão kia.
Ba ông lão từ tốn cất bước, khí tức tỏa ra từ trong cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ hơn, đem lại cảm giác giống như một cái hồ chết không một gợn sóng, nhưng ngay sau đó sẽ trỗi dậy một cơn sóng thần dời núi lấp biển vậy.
"Còn trẻ mà ngông cuồng như vậy thì không nên đâu".
"Chắc là được."
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chịu cảnh rơi vào thế hạ phong một cách ê chề như thế, Huyết Bá Luân siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn trề sát khí.Huyết Trọng Dạ.Đã chết.Hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh Huyết Trọng Dạ bị giết chết ngay bên cạnh mình. Trong tình cảnh lúc ấy, Huyết Bá Luân còn khó bảo vệ được bản thân, bởi vậy mà về cơ bản hắn ta hoàn toàn không kịp cứu nổi Huyết Trọng Dạ.Giờ phút này, bên cạnh bốn người chỉ còn năm vị Tiên Quân.Hơn ba mươi vị Tiên Quân mà nay đã hy sinh lên đến hai mươi người.Tổn thất mà họ phải gánh chịu là quá lớn.Trong khi nhìn lại Tần Ninh thì khí tức tỏa ra quanh thân hắn vẫn dồi dào, khủng khiếp và đáng sợ trước sau như một.Sao kẻ này có thể sử dụng lôi kiếp trong thời gian dài như vậy chứ?Cổ Hưng An phẫn nộ gào thét: "Huyết Vô Chiết, rốt cuộc ngươi đã xong chưa đấy?"Ở đằng xa, Huyết Vô Chiết bay lên trời, siết chặt hai quả đấm và gầm lớn: "Xong rồi!"Cuối cùng cũng nghe thấy câu này, đám người Cổ Hưng An, Huyết Bá Luân, Linh Vịnh Thanh, Vương Tiêu ngay lập tức rút lui.Sát khí bàng bạc, khủng khiếp đến độ cuộn trào theo hình gợn sóng.Trong thoáng chốc.Từ khí tức này đến khí tức khác đầy đáng sợ vùng lên từ dưới đất, bay thẳng lên trời trong Huyết Minh thành.Dưới khí tức đầy khủng khiếp ấy, trong tòa thành trì có ba bóng người bước đi giữa không trung hệt như đang đi trên đất bằng.Dõi mắt nhìn lại.Ba bóng người kia có nước da màu đỏ thẫm, nhăn nheo, mặc trang phục làm từ vải lanh sờn rách. Cả ba người họ đều toát lên vẻ gần đất xa trời như những gốc cây cổ thụ vạn năm tuổi, tưởng chừng sẽ tắt thở, ngã xuống chết đi bất cứ lúc nào.Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, không ít người đều tỏ ra nghiêm túc.Ba bóng người ấy trông thì như ánh đèn cầy lay lắt trong gió, chỉ cần một tác động nhỏ là có thể tắt ngúm, đổ nghiêng bất cứ lúc nào.Tuy nhiên... Khí tức toát lên từ ba bóng người ấy lại hiện rõ mồn một.Đó không phải thứ gì khác, mà chính là khí tức của cường giả.Những kẻ chỉ cần cử động một chút thôi là sẽ khiến cả một mảnh thiên địa biến thành cát bụi ngay.Giờ phút này, đám người Cổ Hưng An, Linh Vịnh Thanh, Huyết Bá Luân, Huyết Vô Chiết đang ráo riết bắt tay vào công cuộc dàn xếp cho các tộc nhân sinh sống trong Huyết Minh thành rút lui thật nhanh.Đám người Thánh Tùng Vân, Nguyệt Thu Vân cũng nhanh chóng chỉ đạo Nhân tộc trong Huyết Minh thành rút về.Cả hai phe đều ăn ý với nhau, không một ai ra tay với đối phương.Ngươi cho tộc nhân ngươi rút lui.Ta thì cưu mang Nhân tộc ta.Bởi vì dẫu sao cuộc chiến tiếp theo đã không còn do bọn họ quyết định nữa.Mà đó là cuộc quyết chiến khốc liệt giữa Tần Ninh và ba ông lão kia.Ba ông lão từ tốn cất bước, khí tức tỏa ra từ trong cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ hơn, đem lại cảm giác giống như một cái hồ chết không một gợn sóng, nhưng ngay sau đó sẽ trỗi dậy một cơn sóng thần dời núi lấp biển vậy."Còn trẻ mà ngông cuồng như vậy thì không nên đâu"."Chắc là được."