“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 10169: “Liếm cẩu Dương Thiên Vũ hả?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh bước đến bên cạnh hồ nước, hứng thú nhìn về phía con chó vàng bự kia, cười nói: “Dương Vân lão tiên đồ, cường giả Tiên Hoàng đồ...”Con chó vàng kia thấy tiên đăng lượn lờ lửa trong tay Tần Ninh thì dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của nó uể oải.Hai chân nó lướt mặt nước đi đến bên bờ ao, từng giọt nước trên người nó nhỏ xuống tí tách, rồi nó nhìn về phía Tần Ninh cười to nói: “Người trẻ tuổi à, chỉ đùa chút thôi!”Tần Ninh mỉm cười, cất Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng vào.Cái đèn ấy dù sao cũng là tiên khí vương phẩm, nếu có thể khôi phục trở lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ là tiên khí hoàng phẩm.Tuy ở trong tay Tần Ninh, nó không thể thi triển hết sức nhưng lại có thể dung hợp với Bát Hoang Ly Thiên Viêm và Tần Ninh cũng có thể khống chế chúng rất tốt.Tần Ninh suy tư nói: “Ta nhớ mang máng Dương Vân lão tiên đã mất từ lâu rồi”.“Đúng đúng đúng, lão già kia đã chết lâu rồi”.Đôi mắt con chó vàng sáng long lanh, cười hì hì nói: “Một con chó như ta ở đây chờ đợi không biết đã bao nhiêu năm rồi”.Lúc này, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cũng tiến lại gần.“Con chó chết tiệt, dám lừa gạt bọn ta hả?”“Con chó khốn nạn này, muốn ăn đòn hả”.Hai người tức giận không thôi.Cả hai nhớ lại vừa rồi mình bị một con chó cỏ dọa run người mà tức điên.“Chậc... chẳng phải lúc đó ta làm vậy là để tự bảo vệ mình hay sao?Trước kia cũng có người tự dưng xông vào đây, bọn họ bị ta dọa chạy cả rồi!”Con chó vàng cười toe toét, há miệng rộng đến mang tai.Tần Ninh ngồi bên bờ ao, cười nói: “Ngươi có quan hệ gì với Dương Vân lão tiên?”“Ờ thì! Này...”, con chó vàng cười nói: “Ta là một con chó được Dương Vân lão tiên nhặt ở một cái thôn làng nào đó rồi đi đến tận bây giờ!”“Quả nhiên là chó cỏ!”Bạch Hạo Vũ u sầu nói.Con chó vàng cười hì hì nói: “Ngươi từng thấy chó cỏ nói tiếng người chưa?”“...”, đúng là chưa thật! Con chó vàng nói tiếp: “Ta chính là thiên cẩu cao quý, tên là Dương Thiên Vũ!”“ɭϊếʍƈ cẩu Dương Thiên Vũ hả?”“Thiên cẩu, thiên cẩu, thiên cẩu, là thiên cẩu!”“À, là ɭϊếʍƈ cẩu...”, “...”, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ khiếp sợ lắm rồi.Một con chó cỏ vậy mà lại biết nói tiếng người, còn nói có trật tự rõ ràng rành mạch, thậm chí còn đặt tên cho mình nữa! Tà đạo quá! Dịch Tinh Thần nhìn về phía con chó vàng hỏi: “Thiên cẩu là chó gì thế?”“Thiên cẩu nuốt mặt trăng ngươi không biết hả?”

Tần Ninh bước đến bên cạnh hồ nước, hứng thú nhìn về phía con chó vàng bự kia, cười nói: “Dương Vân lão tiên đồ, cường giả Tiên Hoàng đồ...”

Con chó vàng kia thấy tiên đăng lượn lờ lửa trong tay Tần Ninh thì dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của nó uể oải.

Hai chân nó lướt mặt nước đi đến bên bờ ao, từng giọt nước trên người nó nhỏ xuống tí tách, rồi nó nhìn về phía Tần Ninh cười to nói: “Người trẻ tuổi à, chỉ đùa chút thôi!”

Tần Ninh mỉm cười, cất Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng vào.

Cái đèn ấy dù sao cũng là tiên khí vương phẩm, nếu có thể khôi phục trở lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ là tiên khí hoàng phẩm.

Tuy ở trong tay Tần Ninh, nó không thể thi triển hết sức nhưng lại có thể dung hợp với Bát Hoang Ly Thiên Viêm và Tần Ninh cũng có thể khống chế chúng rất tốt.

Tần Ninh suy tư nói: “Ta nhớ mang máng Dương Vân lão tiên đã mất từ lâu rồi”.

“Đúng đúng đúng, lão già kia đã chết lâu rồi”.

Đôi mắt con chó vàng sáng long lanh, cười hì hì nói: “Một con chó như ta ở đây chờ đợi không biết đã bao nhiêu năm rồi”.

Lúc này, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cũng tiến lại gần.

“Con chó chết tiệt, dám lừa gạt bọn ta hả?”

“Con chó khốn nạn này, muốn ăn đòn hả”.

Hai người tức giận không thôi.

Cả hai nhớ lại vừa rồi mình bị một con chó cỏ dọa run người mà tức điên.

“Chậc... chẳng phải lúc đó ta làm vậy là để tự bảo vệ mình hay sao?

Trước kia cũng có người tự dưng xông vào đây, bọn họ bị ta dọa chạy cả rồi!”

Con chó vàng cười toe toét, há miệng rộng đến mang tai.

Tần Ninh ngồi bên bờ ao, cười nói: “Ngươi có quan hệ gì với Dương Vân lão tiên?”

“Ờ thì! Này...”, con chó vàng cười nói: “Ta là một con chó được Dương Vân lão tiên nhặt ở một cái thôn làng nào đó rồi đi đến tận bây giờ!”

“Quả nhiên là chó cỏ!”

Bạch Hạo Vũ u sầu nói.

Con chó vàng cười hì hì nói: “Ngươi từng thấy chó cỏ nói tiếng người chưa?”

“...”, đúng là chưa thật! Con chó vàng nói tiếp: “Ta chính là thiên cẩu cao quý, tên là Dương Thiên Vũ!”

“ɭϊếʍƈ cẩu Dương Thiên Vũ hả?”

“Thiên cẩu, thiên cẩu, thiên cẩu, là thiên cẩu!”

“À, là ɭϊếʍƈ cẩu...”, “...”, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ khiếp sợ lắm rồi.

Một con chó cỏ vậy mà lại biết nói tiếng người, còn nói có trật tự rõ ràng rành mạch, thậm chí còn đặt tên cho mình nữa! Tà đạo quá! Dịch Tinh Thần nhìn về phía con chó vàng hỏi: “Thiên cẩu là chó gì thế?”

“Thiên cẩu nuốt mặt trăng ngươi không biết hả?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh bước đến bên cạnh hồ nước, hứng thú nhìn về phía con chó vàng bự kia, cười nói: “Dương Vân lão tiên đồ, cường giả Tiên Hoàng đồ...”Con chó vàng kia thấy tiên đăng lượn lờ lửa trong tay Tần Ninh thì dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của nó uể oải.Hai chân nó lướt mặt nước đi đến bên bờ ao, từng giọt nước trên người nó nhỏ xuống tí tách, rồi nó nhìn về phía Tần Ninh cười to nói: “Người trẻ tuổi à, chỉ đùa chút thôi!”Tần Ninh mỉm cười, cất Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng vào.Cái đèn ấy dù sao cũng là tiên khí vương phẩm, nếu có thể khôi phục trở lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ là tiên khí hoàng phẩm.Tuy ở trong tay Tần Ninh, nó không thể thi triển hết sức nhưng lại có thể dung hợp với Bát Hoang Ly Thiên Viêm và Tần Ninh cũng có thể khống chế chúng rất tốt.Tần Ninh suy tư nói: “Ta nhớ mang máng Dương Vân lão tiên đã mất từ lâu rồi”.“Đúng đúng đúng, lão già kia đã chết lâu rồi”.Đôi mắt con chó vàng sáng long lanh, cười hì hì nói: “Một con chó như ta ở đây chờ đợi không biết đã bao nhiêu năm rồi”.Lúc này, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cũng tiến lại gần.“Con chó chết tiệt, dám lừa gạt bọn ta hả?”“Con chó khốn nạn này, muốn ăn đòn hả”.Hai người tức giận không thôi.Cả hai nhớ lại vừa rồi mình bị một con chó cỏ dọa run người mà tức điên.“Chậc... chẳng phải lúc đó ta làm vậy là để tự bảo vệ mình hay sao?Trước kia cũng có người tự dưng xông vào đây, bọn họ bị ta dọa chạy cả rồi!”Con chó vàng cười toe toét, há miệng rộng đến mang tai.Tần Ninh ngồi bên bờ ao, cười nói: “Ngươi có quan hệ gì với Dương Vân lão tiên?”“Ờ thì! Này...”, con chó vàng cười nói: “Ta là một con chó được Dương Vân lão tiên nhặt ở một cái thôn làng nào đó rồi đi đến tận bây giờ!”“Quả nhiên là chó cỏ!”Bạch Hạo Vũ u sầu nói.Con chó vàng cười hì hì nói: “Ngươi từng thấy chó cỏ nói tiếng người chưa?”“...”, đúng là chưa thật! Con chó vàng nói tiếp: “Ta chính là thiên cẩu cao quý, tên là Dương Thiên Vũ!”“ɭϊếʍƈ cẩu Dương Thiên Vũ hả?”“Thiên cẩu, thiên cẩu, thiên cẩu, là thiên cẩu!”“À, là ɭϊếʍƈ cẩu...”, “...”, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ khiếp sợ lắm rồi.Một con chó cỏ vậy mà lại biết nói tiếng người, còn nói có trật tự rõ ràng rành mạch, thậm chí còn đặt tên cho mình nữa! Tà đạo quá! Dịch Tinh Thần nhìn về phía con chó vàng hỏi: “Thiên cẩu là chó gì thế?”“Thiên cẩu nuốt mặt trăng ngươi không biết hả?”

Chương 10169: “Liếm cẩu Dương Thiên Vũ hả?”