“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 10195: Biến thành nữ nhân?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhìn Thập Vạn Đại Sơn trải dài miên man vô bờ, Diệp Nam Hiên hăm hở nói: "Sư tôn, cuối cùng người cũng tới rồi, đệ tử nhớ người chết đi được!”Nói xong câu ấy, bóng người Diệp Nam Hiên cũng biến mất tăm.Dãy núi Thái Giang mênh mông rộng lớn.Tìm bốn người tại dãy núi bao la này khó khăn biết mấy?Có điều lần này, Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc quyết không bỏ cuộc, Thái Thanh tiên tông nhất định cũng sẽ không từ bỏ.Cùng lúc đó, một số thế lực khác hay tin cũng dẫn người chạy tới đó.Điều này làm cho dãy núi Thái Giang trở nên náo nhiệt hơn hẳn.Nhưng bọn Tần Ninh không quan tâm mấy đến chuyện đó.Trong một sơn cốc yên tĩnh."Hây da...", một tiếng thét dài vang lên.Chỉ thấy trong sơn cốc, một bóng dáng màu vàng nhảy lên nhảy xuống như thể muốn đâm một cái lỗ trên trời vậy.Trong sơn cốc.Ba người Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đứng yên nhìn vầng sáng vàng hết nhảy lên trời lại nhào xuống đất, thoáng chốc cũng cạn lời chẳng nói nên câu."Tên này...", Bạch Hạo Vũ không nói nên lời: "Gì mà phấn khích dữ thế?"Đương nhiên vầng sáng vàng đang nhảy nhót kia chính là con chó vàng Dương Thiên Vũ.Tần Ninh dành một ít thời gian để phá giải phong ấn cho nó, quả nhiên con chó vàng này điên khùng như con ngựa thoát cương vậy.Nó không chỉ nhảy nhót trong sơn cốc mà còn tung tăng chạy ra ngoài đi đây đi đó mấy ngày mới chịu vác mặt về.Nhưng sau khi trở lại, con chó vàng vẫn vô cùng hào hứng.Chẳng mấy chốc, mùi thịt thơm nức mũi thoang thoảng trong sơn cốc.Ba người Tần Ninh ngồi quanh đống lửa ăn thịt nướng, uống rượu mạnh, vô cùng tự do.Tiếng sột soạt vang lên, con chó vàng đáp xuống, tứ chi chạm đất, cơ thể đồ sộ đứng trên một hòn đá. Trông ra khoảng trời vời vợi ngoài kia, nó thản nhiên thốt: "Cuối cùng bổn tọa cũng thoát khỏi phong ấn!"Dù nghe nó nói vậy nhưng cả Dịch Tinh Thần lẫn Bạch Hạo Vũ đều không thèm ngó ngàng gì tới nó.Con chó vàng tự nói tự nghe: "Chao ôi, các ngươi không biết cảm giác bị nhốt tại nơi này những mấy ngàn năm thế nào đâu. Một con chó, một sơn cốc bạt ngàn, không có ai nói chuyện cùng, đến một con chó cái cũng không có, cô đơn chết đi được!"Ba người Tần Ninh ăn thịt uống rượu, vẫn mặc kệ nó."Này này này, ba tên kia, chỗ thịt đó là ta săn về mà, để lại một ít cho ta với chứ!"Trong sơn cốc, ba người một chó ngồi với nhau, tạo ra một bức tranh phong cảnh rất riêng.Ăn uống xong, con chó vàng lại gần một ao đầm, soi tới soi lui, nói với vẻ đắc chí: "Lão tử bảnh bao quá đi thôi!"Nghe vậy, hai người Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ không buồn đáp trả.Họ đã từng gặp biết bao nhiêu người vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai tới trình độ như nó.Đúng là không biết xấu hổ mà! Con chó vàng không thèm quan tâm ánh mắt khinh bỉ của hai người, tiếp tục ngắm nghía hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước."Mặt này, mắt này... Ơ?Biến thành nữ nhân?

Nhìn Thập Vạn Đại Sơn trải dài miên man vô bờ, Diệp Nam Hiên hăm hở nói: "Sư tôn, cuối cùng người cũng tới rồi, đệ tử nhớ người chết đi được!”

Nói xong câu ấy, bóng người Diệp Nam Hiên cũng biến mất tăm.

Dãy núi Thái Giang mênh mông rộng lớn.

Tìm bốn người tại dãy núi bao la này khó khăn biết mấy?

Có điều lần này, Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc quyết không bỏ cuộc, Thái Thanh tiên tông nhất định cũng sẽ không từ bỏ.

Cùng lúc đó, một số thế lực khác hay tin cũng dẫn người chạy tới đó.

Điều này làm cho dãy núi Thái Giang trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Nhưng bọn Tần Ninh không quan tâm mấy đến chuyện đó.

Trong một sơn cốc yên tĩnh.

"Hây da...", một tiếng thét dài vang lên.

Chỉ thấy trong sơn cốc, một bóng dáng màu vàng nhảy lên nhảy xuống như thể muốn đâm một cái lỗ trên trời vậy.

Trong sơn cốc.

Ba người Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đứng yên nhìn vầng sáng vàng hết nhảy lên trời lại nhào xuống đất, thoáng chốc cũng cạn lời chẳng nói nên câu.

"Tên này...", Bạch Hạo Vũ không nói nên lời: "Gì mà phấn khích dữ thế?"

Đương nhiên vầng sáng vàng đang nhảy nhót kia chính là con chó vàng Dương Thiên Vũ.

Tần Ninh dành một ít thời gian để phá giải phong ấn cho nó, quả nhiên con chó vàng này điên khùng như con ngựa thoát cương vậy.

Nó không chỉ nhảy nhót trong sơn cốc mà còn tung tăng chạy ra ngoài đi đây đi đó mấy ngày mới chịu vác mặt về.

Nhưng sau khi trở lại, con chó vàng vẫn vô cùng hào hứng.

Chẳng mấy chốc, mùi thịt thơm nức mũi thoang thoảng trong sơn cốc.

Ba người Tần Ninh ngồi quanh đống lửa ăn thịt nướng, uống rượu mạnh, vô cùng tự do.

Tiếng sột soạt vang lên, con chó vàng đáp xuống, tứ chi chạm đất, cơ thể đồ sộ đứng trên một hòn đá. Trông ra khoảng trời vời vợi ngoài kia, nó thản nhiên thốt: "Cuối cùng bổn tọa cũng thoát khỏi phong ấn!"

Dù nghe nó nói vậy nhưng cả Dịch Tinh Thần lẫn Bạch Hạo Vũ đều không thèm ngó ngàng gì tới nó.

Con chó vàng tự nói tự nghe: "Chao ôi, các ngươi không biết cảm giác bị nhốt tại nơi này những mấy ngàn năm thế nào đâu. Một con chó, một sơn cốc bạt ngàn, không có ai nói chuyện cùng, đến một con chó cái cũng không có, cô đơn chết đi được!"

Ba người Tần Ninh ăn thịt uống rượu, vẫn mặc kệ nó.

"Này này này, ba tên kia, chỗ thịt đó là ta săn về mà, để lại một ít cho ta với chứ!"

Trong sơn cốc, ba người một chó ngồi với nhau, tạo ra một bức tranh phong cảnh rất riêng.

Ăn uống xong, con chó vàng lại gần một ao đầm, soi tới soi lui, nói với vẻ đắc chí: "Lão tử bảnh bao quá đi thôi!"

Nghe vậy, hai người Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ không buồn đáp trả.

Họ đã từng gặp biết bao nhiêu người vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai tới trình độ như nó.

Đúng là không biết xấu hổ mà! Con chó vàng không thèm quan tâm ánh mắt khinh bỉ của hai người, tiếp tục ngắm nghía hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước.

"Mặt này, mắt này... Ơ?

Biến thành nữ nhân?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhìn Thập Vạn Đại Sơn trải dài miên man vô bờ, Diệp Nam Hiên hăm hở nói: "Sư tôn, cuối cùng người cũng tới rồi, đệ tử nhớ người chết đi được!”Nói xong câu ấy, bóng người Diệp Nam Hiên cũng biến mất tăm.Dãy núi Thái Giang mênh mông rộng lớn.Tìm bốn người tại dãy núi bao la này khó khăn biết mấy?Có điều lần này, Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc quyết không bỏ cuộc, Thái Thanh tiên tông nhất định cũng sẽ không từ bỏ.Cùng lúc đó, một số thế lực khác hay tin cũng dẫn người chạy tới đó.Điều này làm cho dãy núi Thái Giang trở nên náo nhiệt hơn hẳn.Nhưng bọn Tần Ninh không quan tâm mấy đến chuyện đó.Trong một sơn cốc yên tĩnh."Hây da...", một tiếng thét dài vang lên.Chỉ thấy trong sơn cốc, một bóng dáng màu vàng nhảy lên nhảy xuống như thể muốn đâm một cái lỗ trên trời vậy.Trong sơn cốc.Ba người Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đứng yên nhìn vầng sáng vàng hết nhảy lên trời lại nhào xuống đất, thoáng chốc cũng cạn lời chẳng nói nên câu."Tên này...", Bạch Hạo Vũ không nói nên lời: "Gì mà phấn khích dữ thế?"Đương nhiên vầng sáng vàng đang nhảy nhót kia chính là con chó vàng Dương Thiên Vũ.Tần Ninh dành một ít thời gian để phá giải phong ấn cho nó, quả nhiên con chó vàng này điên khùng như con ngựa thoát cương vậy.Nó không chỉ nhảy nhót trong sơn cốc mà còn tung tăng chạy ra ngoài đi đây đi đó mấy ngày mới chịu vác mặt về.Nhưng sau khi trở lại, con chó vàng vẫn vô cùng hào hứng.Chẳng mấy chốc, mùi thịt thơm nức mũi thoang thoảng trong sơn cốc.Ba người Tần Ninh ngồi quanh đống lửa ăn thịt nướng, uống rượu mạnh, vô cùng tự do.Tiếng sột soạt vang lên, con chó vàng đáp xuống, tứ chi chạm đất, cơ thể đồ sộ đứng trên một hòn đá. Trông ra khoảng trời vời vợi ngoài kia, nó thản nhiên thốt: "Cuối cùng bổn tọa cũng thoát khỏi phong ấn!"Dù nghe nó nói vậy nhưng cả Dịch Tinh Thần lẫn Bạch Hạo Vũ đều không thèm ngó ngàng gì tới nó.Con chó vàng tự nói tự nghe: "Chao ôi, các ngươi không biết cảm giác bị nhốt tại nơi này những mấy ngàn năm thế nào đâu. Một con chó, một sơn cốc bạt ngàn, không có ai nói chuyện cùng, đến một con chó cái cũng không có, cô đơn chết đi được!"Ba người Tần Ninh ăn thịt uống rượu, vẫn mặc kệ nó."Này này này, ba tên kia, chỗ thịt đó là ta săn về mà, để lại một ít cho ta với chứ!"Trong sơn cốc, ba người một chó ngồi với nhau, tạo ra một bức tranh phong cảnh rất riêng.Ăn uống xong, con chó vàng lại gần một ao đầm, soi tới soi lui, nói với vẻ đắc chí: "Lão tử bảnh bao quá đi thôi!"Nghe vậy, hai người Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ không buồn đáp trả.Họ đã từng gặp biết bao nhiêu người vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai tới trình độ như nó.Đúng là không biết xấu hổ mà! Con chó vàng không thèm quan tâm ánh mắt khinh bỉ của hai người, tiếp tục ngắm nghía hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước."Mặt này, mắt này... Ơ?Biến thành nữ nhân?

Chương 10195: Biến thành nữ nhân?