“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 10205: Vấn đề là... phải bắt thế nào?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Không cần giết vội hả?Nó vội muốn chết rồi đó! “Thẩm vấn thì bảo Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi, ta chờ ăn tiên đan được rồi”.Đại Hoàng nói: “Ngươi muốn cứu người thì cứu đi, đừng lo cho ta”.Ông đây cũng đâu tính lo cho ngươi! Tần Ninh đến bên cạnh trăm tên Dị tộc bị trói kia, trên mặt đất chỗ đó là mấy người đang ngồi hoặc nằm.Có người mặc cẩm bào nhưng lại bị rách nát bươm, bị thương rất nghiêm trọng.“Các ngươi từ đâu đến?”Một người thanh niên bị thương nhẹ trong đó trả lời: “Bọn ta đến từ Ngọc Thanh tiên cung”.Ngọc Thanh tiên cung! Một trong ba thế lực đứng đầu Tam Thanh tiên vực.“Người này bị thương nặng nhất, ta sẽ chữa trị cho hắn ta trước”.Tần Ninh nói: “Các ngươi mang hắn ta đi theo ta”.“Cảm ơn công tử”.Người thanh niên kia phấn khích nói: “Đây là sư huynh Vân Học Lâm, nếu ngươi có thể cứu mạng sư huynh, Ngọc Thanh tiên cung chúng ta ắt có hậu tạ”.Hậu tạ thì thôi bỏ đi.Chẳng qua Tần Ninh cứu người suốt hai ngày trời nên thể xác và tinh thần cũng dần suy kiệt.Hắn dẫn bọn họ tới một chỗ trong sơn cốc rồi chọn một gian nhà tranh, bảo bọn họ tiến vào.Trong một gian nhà tranh khác, Lý Uyển Thanh nghe ồn ào bèn đi ra, vừa thấy cảnh trước mặt thì khiếp sợ.Sau khi hiểu biết ngọn nguồn mọi chuyện, lòng Lý Uyển Thanh đầy cảm kích nhìn về nhà tranh nơi Tần Ninh đang ở.Có vẻ như cô ta đã hiểu lầm ba người Tần Ninh rồi.Quả nhiên bọn họ không có quan hệ gì với Dị tộc.Nếu không thì không thể nào bắt những Dị tộc đó.Lại chăm sóc thêm một ngày một đêm.Sáng sớm ngày thứ ba, Tần Ninh bước ra khỏi gian nhà tranh rồi duỗi thắt lưng.Quá mệt! Chữa bệnh cứu người là mệt nhất, việc đan sư không muốn làm nhất chính là nó, nó sao thư thả thoải mái như dựa vào phương thuốc luyện đan chứ! “Tần tiên sinh!”Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ xuất hiện, thấy sắc mặt Tần Ninh trắng bệch thì không khỏi đau lòng.“Tần tiên sinh đúng là người tốt”.“Tốt cái đầu ngươi!”Tần Ninh vả một câu, rồi nói: “Nếu những người này không bị thương do đánh nhau với Dị tộc, bình thường gặp ta chả thèm quan tâm đâu”.
Không cần giết vội hả?
Nó vội muốn chết rồi đó! “Thẩm vấn thì bảo Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi, ta chờ ăn tiên đan được rồi”.
Đại Hoàng nói: “Ngươi muốn cứu người thì cứu đi, đừng lo cho ta”.
Ông đây cũng đâu tính lo cho ngươi! Tần Ninh đến bên cạnh trăm tên Dị tộc bị trói kia, trên mặt đất chỗ đó là mấy người đang ngồi hoặc nằm.
Có người mặc cẩm bào nhưng lại bị rách nát bươm, bị thương rất nghiêm trọng.
“Các ngươi từ đâu đến?”
Một người thanh niên bị thương nhẹ trong đó trả lời: “Bọn ta đến từ Ngọc Thanh tiên cung”.
Ngọc Thanh tiên cung! Một trong ba thế lực đứng đầu Tam Thanh tiên vực.
“Người này bị thương nặng nhất, ta sẽ chữa trị cho hắn ta trước”.
Tần Ninh nói: “Các ngươi mang hắn ta đi theo ta”.
“Cảm ơn công tử”.
Người thanh niên kia phấn khích nói: “Đây là sư huynh Vân Học Lâm, nếu ngươi có thể cứu mạng sư huynh, Ngọc Thanh tiên cung chúng ta ắt có hậu tạ”.
Hậu tạ thì thôi bỏ đi.
Chẳng qua Tần Ninh cứu người suốt hai ngày trời nên thể xác và tinh thần cũng dần suy kiệt.
Hắn dẫn bọn họ tới một chỗ trong sơn cốc rồi chọn một gian nhà tranh, bảo bọn họ tiến vào.
Trong một gian nhà tranh khác, Lý Uyển Thanh nghe ồn ào bèn đi ra, vừa thấy cảnh trước mặt thì khiếp sợ.
Sau khi hiểu biết ngọn nguồn mọi chuyện, lòng Lý Uyển Thanh đầy cảm kích nhìn về nhà tranh nơi Tần Ninh đang ở.
Có vẻ như cô ta đã hiểu lầm ba người Tần Ninh rồi.
Quả nhiên bọn họ không có quan hệ gì với Dị tộc.
Nếu không thì không thể nào bắt những Dị tộc đó.
Lại chăm sóc thêm một ngày một đêm.
Sáng sớm ngày thứ ba, Tần Ninh bước ra khỏi gian nhà tranh rồi duỗi thắt lưng.
Quá mệt! Chữa bệnh cứu người là mệt nhất, việc đan sư không muốn làm nhất chính là nó, nó sao thư thả thoải mái như dựa vào phương thuốc luyện đan chứ! “Tần tiên sinh!”
Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ xuất hiện, thấy sắc mặt Tần Ninh trắng bệch thì không khỏi đau lòng.
“Tần tiên sinh đúng là người tốt”.
“Tốt cái đầu ngươi!”
Tần Ninh vả một câu, rồi nói: “Nếu những người này không bị thương do đánh nhau với Dị tộc, bình thường gặp ta chả thèm quan tâm đâu”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Không cần giết vội hả?Nó vội muốn chết rồi đó! “Thẩm vấn thì bảo Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi, ta chờ ăn tiên đan được rồi”.Đại Hoàng nói: “Ngươi muốn cứu người thì cứu đi, đừng lo cho ta”.Ông đây cũng đâu tính lo cho ngươi! Tần Ninh đến bên cạnh trăm tên Dị tộc bị trói kia, trên mặt đất chỗ đó là mấy người đang ngồi hoặc nằm.Có người mặc cẩm bào nhưng lại bị rách nát bươm, bị thương rất nghiêm trọng.“Các ngươi từ đâu đến?”Một người thanh niên bị thương nhẹ trong đó trả lời: “Bọn ta đến từ Ngọc Thanh tiên cung”.Ngọc Thanh tiên cung! Một trong ba thế lực đứng đầu Tam Thanh tiên vực.“Người này bị thương nặng nhất, ta sẽ chữa trị cho hắn ta trước”.Tần Ninh nói: “Các ngươi mang hắn ta đi theo ta”.“Cảm ơn công tử”.Người thanh niên kia phấn khích nói: “Đây là sư huynh Vân Học Lâm, nếu ngươi có thể cứu mạng sư huynh, Ngọc Thanh tiên cung chúng ta ắt có hậu tạ”.Hậu tạ thì thôi bỏ đi.Chẳng qua Tần Ninh cứu người suốt hai ngày trời nên thể xác và tinh thần cũng dần suy kiệt.Hắn dẫn bọn họ tới một chỗ trong sơn cốc rồi chọn một gian nhà tranh, bảo bọn họ tiến vào.Trong một gian nhà tranh khác, Lý Uyển Thanh nghe ồn ào bèn đi ra, vừa thấy cảnh trước mặt thì khiếp sợ.Sau khi hiểu biết ngọn nguồn mọi chuyện, lòng Lý Uyển Thanh đầy cảm kích nhìn về nhà tranh nơi Tần Ninh đang ở.Có vẻ như cô ta đã hiểu lầm ba người Tần Ninh rồi.Quả nhiên bọn họ không có quan hệ gì với Dị tộc.Nếu không thì không thể nào bắt những Dị tộc đó.Lại chăm sóc thêm một ngày một đêm.Sáng sớm ngày thứ ba, Tần Ninh bước ra khỏi gian nhà tranh rồi duỗi thắt lưng.Quá mệt! Chữa bệnh cứu người là mệt nhất, việc đan sư không muốn làm nhất chính là nó, nó sao thư thả thoải mái như dựa vào phương thuốc luyện đan chứ! “Tần tiên sinh!”Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ xuất hiện, thấy sắc mặt Tần Ninh trắng bệch thì không khỏi đau lòng.“Tần tiên sinh đúng là người tốt”.“Tốt cái đầu ngươi!”Tần Ninh vả một câu, rồi nói: “Nếu những người này không bị thương do đánh nhau với Dị tộc, bình thường gặp ta chả thèm quan tâm đâu”.