“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 10210: “Ta nói ta không định cứu cô ta!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đây, chính là cô ta! Không biết đã chết hay chưa!”Đại Hoàng chỉ vào một người dính đầy bùn đất, mái tóc dài bẩn thỉu, quần áo rách rưới nằm trên mặt đất.“Thánh... Thánh nữ...”, hai người Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh đưa mắt nhìn lại, hoàn toàn ngây người.Hai người lập tức xông lên phía trước, vén mái tóc của cô gái lên để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ lại mang theo vài phần thống khổ.Thánh nữ của Thái Thanh tiên tông - Cù Thanh Thư! Tần Ninh cũng đã từng gặp qua vị thánh nữ này.Nhưng mà chưa được nhìn kỹ mặt mũi.Nhưng bây giờ người phụ nữ bẩn thỉu, thậm chí trên người còn có mùi nước miếng của chó này thật sự khó có thể làm cho người ta nghĩ đến thánh nữ.“Con chó chết này...”, Lam Nhược Vân nổi giận mắng: “Sao có thể đối xử với thánh nữ như vậy!”Vừa nghe thấy lời này, Đại Hoàng lập tức mắng: “Bà cô thối, là ông đây cứu các ngươi về, là lão Tần cứu mạng của các ngươi”.“Ngươi dám mắng ông đây à?Có tin ông đây đánh ngươi không!”Lam Nhược Vân biến sắc, lập tức quát: “Ngươi...”, “Lam sư tỷ, đừng ồn ào nữa”.Lý Uyển Thanh liền nói ngay: “Phải lập tức chữa thương cho Cù sư tỷ!”Lam Nhược Vân vội vàng ôm lấy Cù Thanh Thư.“Tần Ninh, nhanh lên!”Hả?Nghe được lời này của Lam Nhược Vân, Tần Ninh nhíu mày lại.Sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ở bên cạnh cũng trầm xuống.Mấy ngày nay ở bên trong sơn cốc, đám người Lam Nhược Vân vẫn luôn được Tần Ninh chữa trị.Từ trước đến nay, đám người Lam Nhược Vân cũng luôn khách khí với Tần Ninh.Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Cù Thanh Thư bị thương, Lam Nhược Vân vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Cù Thanh Thư, cho nên đã bắt đầu không còn khách khí với Tần Ninh nữa.Lý Uyển Thanh cảm thấy Lam Nhược Vân nói lỡ, lập tức cười nói: “Tần thần y, làm phiền ngài!”“Không phiền không phiền”.Tần Ninh cười nói: “Ta lại không định cứu cô ta!”Hắn vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lý Uyển Thanh khựng lại.Lam Nhược Vân ở một bên không thể tin nói: “Ngươi nói cái gì?”“Ta nói ta không định cứu cô ta!”

“Đây, chính là cô ta! Không biết đã chết hay chưa!”

Đại Hoàng chỉ vào một người dính đầy bùn đất, mái tóc dài bẩn thỉu, quần áo rách rưới nằm trên mặt đất.

“Thánh... Thánh nữ...”, hai người Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh đưa mắt nhìn lại, hoàn toàn ngây người.

Hai người lập tức xông lên phía trước, vén mái tóc của cô gái lên để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ lại mang theo vài phần thống khổ.

Thánh nữ của Thái Thanh tiên tông - Cù Thanh Thư! Tần Ninh cũng đã từng gặp qua vị thánh nữ này.

Nhưng mà chưa được nhìn kỹ mặt mũi.

Nhưng bây giờ người phụ nữ bẩn thỉu, thậm chí trên người còn có mùi nước miếng của chó này thật sự khó có thể làm cho người ta nghĩ đến thánh nữ.

“Con chó chết này...”, Lam Nhược Vân nổi giận mắng: “Sao có thể đối xử với thánh nữ như vậy!”

Vừa nghe thấy lời này, Đại Hoàng lập tức mắng: “Bà cô thối, là ông đây cứu các ngươi về, là lão Tần cứu mạng của các ngươi”.

“Ngươi dám mắng ông đây à?

Có tin ông đây đánh ngươi không!”

Lam Nhược Vân biến sắc, lập tức quát: “Ngươi...”, “Lam sư tỷ, đừng ồn ào nữa”.

Lý Uyển Thanh liền nói ngay: “Phải lập tức chữa thương cho Cù sư tỷ!”

Lam Nhược Vân vội vàng ôm lấy Cù Thanh Thư.

“Tần Ninh, nhanh lên!”

Hả?

Nghe được lời này của Lam Nhược Vân, Tần Ninh nhíu mày lại.

Sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ở bên cạnh cũng trầm xuống.

Mấy ngày nay ở bên trong sơn cốc, đám người Lam Nhược Vân vẫn luôn được Tần Ninh chữa trị.

Từ trước đến nay, đám người Lam Nhược Vân cũng luôn khách khí với Tần Ninh.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Cù Thanh Thư bị thương, Lam Nhược Vân vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Cù Thanh Thư, cho nên đã bắt đầu không còn khách khí với Tần Ninh nữa.

Lý Uyển Thanh cảm thấy Lam Nhược Vân nói lỡ, lập tức cười nói: “Tần thần y, làm phiền ngài!”

“Không phiền không phiền”.

Tần Ninh cười nói: “Ta lại không định cứu cô ta!”

Hắn vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lý Uyển Thanh khựng lại.

Lam Nhược Vân ở một bên không thể tin nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ta không định cứu cô ta!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đây, chính là cô ta! Không biết đã chết hay chưa!”Đại Hoàng chỉ vào một người dính đầy bùn đất, mái tóc dài bẩn thỉu, quần áo rách rưới nằm trên mặt đất.“Thánh... Thánh nữ...”, hai người Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh đưa mắt nhìn lại, hoàn toàn ngây người.Hai người lập tức xông lên phía trước, vén mái tóc của cô gái lên để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ lại mang theo vài phần thống khổ.Thánh nữ của Thái Thanh tiên tông - Cù Thanh Thư! Tần Ninh cũng đã từng gặp qua vị thánh nữ này.Nhưng mà chưa được nhìn kỹ mặt mũi.Nhưng bây giờ người phụ nữ bẩn thỉu, thậm chí trên người còn có mùi nước miếng của chó này thật sự khó có thể làm cho người ta nghĩ đến thánh nữ.“Con chó chết này...”, Lam Nhược Vân nổi giận mắng: “Sao có thể đối xử với thánh nữ như vậy!”Vừa nghe thấy lời này, Đại Hoàng lập tức mắng: “Bà cô thối, là ông đây cứu các ngươi về, là lão Tần cứu mạng của các ngươi”.“Ngươi dám mắng ông đây à?Có tin ông đây đánh ngươi không!”Lam Nhược Vân biến sắc, lập tức quát: “Ngươi...”, “Lam sư tỷ, đừng ồn ào nữa”.Lý Uyển Thanh liền nói ngay: “Phải lập tức chữa thương cho Cù sư tỷ!”Lam Nhược Vân vội vàng ôm lấy Cù Thanh Thư.“Tần Ninh, nhanh lên!”Hả?Nghe được lời này của Lam Nhược Vân, Tần Ninh nhíu mày lại.Sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ở bên cạnh cũng trầm xuống.Mấy ngày nay ở bên trong sơn cốc, đám người Lam Nhược Vân vẫn luôn được Tần Ninh chữa trị.Từ trước đến nay, đám người Lam Nhược Vân cũng luôn khách khí với Tần Ninh.Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Cù Thanh Thư bị thương, Lam Nhược Vân vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Cù Thanh Thư, cho nên đã bắt đầu không còn khách khí với Tần Ninh nữa.Lý Uyển Thanh cảm thấy Lam Nhược Vân nói lỡ, lập tức cười nói: “Tần thần y, làm phiền ngài!”“Không phiền không phiền”.Tần Ninh cười nói: “Ta lại không định cứu cô ta!”Hắn vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lý Uyển Thanh khựng lại.Lam Nhược Vân ở một bên không thể tin nói: “Ngươi nói cái gì?”“Ta nói ta không định cứu cô ta!”

Chương 10210: “Ta nói ta không định cứu cô ta!”