“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 10311: Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Diệp Nam Hiên lập tức nói: "Sư phụ yên tâm, Thần sư đệ là người xông lên không cần não nhất, con thì không vậy".Nói xong câu này, ánh mắt của mấy người Tần Ninh sôi nổi tụ tập trên người Diệp Nam Hiên.E rằng ngươi mới là người cất não đi nhiều nhất thì có! "Cấm chế đã mở ra!"Giọng nói của Tiên Đế Nghệ Văn Đấu vang lên: "Hi vọng mọi người tiến vào theo thứ tự, đừng làm tổn thương hòa khí".Cùng lúc đó, bóng dáng của hai người Thương Cảnh Sơn và Chung Lương đều bay lên cao.Bốn phía đất trời, từng bóng người tập hợp bên trong xoáy nước.Nếu là ngày thường, người của ba bá chủ phát hiện mật địa thì tuyệt đối sẽ phái người canh giữ, không có khả năng để người khác vào trong, dù kiếm một chén canh cũng không thể.Nhưng lần này lại không giống thế.Dù thế nào những người khác cũng đóng góp sức lực.Vả lại, lần này tìm kiếm mật địa chỉ là lấy cớ, dẫn người Dị tộc ra ngoài để giải cứu Ôn Ngọc Trạch mới là việc chính.Bên trong di tích cổ, nếu đánh nhau với Dị tộc, cả ba bên đều có sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ khiến Dị tộc ngã nhào.Nếu có thể bắt được một vài Tiên Hoàng, Tiên Thánh, thậm chí là bắt sống Tiên Đế, thì trong quá trình khảo vấn cũng có thể lấy được tin tức về các cứ điểm lớn hơn của Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc.Mọi người tất nhiên đều để những chuyện này trong lòng."Chuẩn bị lên đường đi".Tiên Nhân từ các phe đã tràn vào trong đó.Tần Ninh xuất phát cùng đám người Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc... Biển rộng vốn vô cùng náo nhiệt nhanh chóng yên tĩnh lại.Chỉ có vòng xoáy kia không ngừng xoay tròn, ánh sáng quanh quẩn bầu trời đêm mãi không tiêu tán.Đến tận rạng sáng ngày hôm sau, ánh sáng tan đi, xoáy nước hoàn toàn biến mất.Trên mặt biển bình tĩnh, từng tòa đảo nhỏ kia cũng dần dần chìm xuống.Đến cuối cùng, pho tượng trên đảo nhỏ cũng bị nước biển bao phủ.Như thể tất cả cảnh tượng lúc trước chưa từng xảy ra.Mặt trời lên cao.Trên mặt biển, lần lượt từng bóng người bay đến từ bốn phương tám hướng, tụ tập lại trên không trung chỗ xoáy nước sớm đã biến mất."Đều đã đi rồi!"Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, chậm rãi nói: "Lần này có thể bắt gọn những người này trong một lần không?""Vậy thì phải xem chư vị đại nhân rốt cuộc bền lòng đến nhường nào!"Một người khác có giọng nói nghe rất kỳ lạ cười đáp: "Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, có điều vì Ôn Ngọc Trạch, ngược lại thành đáng giá!""Hơn phân nửa là cũng tới, nhưng ẩn nấp trong đám người".

Diệp Nam Hiên lập tức nói: "Sư phụ yên tâm, Thần sư đệ là người xông lên không cần não nhất, con thì không vậy".

Nói xong câu này, ánh mắt của mấy người Tần Ninh sôi nổi tụ tập trên người Diệp Nam Hiên.

E rằng ngươi mới là người cất não đi nhiều nhất thì có! "Cấm chế đã mở ra!"

Giọng nói của Tiên Đế Nghệ Văn Đấu vang lên: "Hi vọng mọi người tiến vào theo thứ tự, đừng làm tổn thương hòa khí".

Cùng lúc đó, bóng dáng của hai người Thương Cảnh Sơn và Chung Lương đều bay lên cao.

Bốn phía đất trời, từng bóng người tập hợp bên trong xoáy nước.

Nếu là ngày thường, người của ba bá chủ phát hiện mật địa thì tuyệt đối sẽ phái người canh giữ, không có khả năng để người khác vào trong, dù kiếm một chén canh cũng không thể.

Nhưng lần này lại không giống thế.

Dù thế nào những người khác cũng đóng góp sức lực.

Vả lại, lần này tìm kiếm mật địa chỉ là lấy cớ, dẫn người Dị tộc ra ngoài để giải cứu Ôn Ngọc Trạch mới là việc chính.

Bên trong di tích cổ, nếu đánh nhau với Dị tộc, cả ba bên đều có sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ khiến Dị tộc ngã nhào.

Nếu có thể bắt được một vài Tiên Hoàng, Tiên Thánh, thậm chí là bắt sống Tiên Đế, thì trong quá trình khảo vấn cũng có thể lấy được tin tức về các cứ điểm lớn hơn của Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc.

Mọi người tất nhiên đều để những chuyện này trong lòng.

"Chuẩn bị lên đường đi".

Tiên Nhân từ các phe đã tràn vào trong đó.

Tần Ninh xuất phát cùng đám người Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc... Biển rộng vốn vô cùng náo nhiệt nhanh chóng yên tĩnh lại.

Chỉ có vòng xoáy kia không ngừng xoay tròn, ánh sáng quanh quẩn bầu trời đêm mãi không tiêu tán.

Đến tận rạng sáng ngày hôm sau, ánh sáng tan đi, xoáy nước hoàn toàn biến mất.

Trên mặt biển bình tĩnh, từng tòa đảo nhỏ kia cũng dần dần chìm xuống.

Đến cuối cùng, pho tượng trên đảo nhỏ cũng bị nước biển bao phủ.

Như thể tất cả cảnh tượng lúc trước chưa từng xảy ra.

Mặt trời lên cao.

Trên mặt biển, lần lượt từng bóng người bay đến từ bốn phương tám hướng, tụ tập lại trên không trung chỗ xoáy nước sớm đã biến mất.

"Đều đã đi rồi!"

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, chậm rãi nói: "Lần này có thể bắt gọn những người này trong một lần không?"

"Vậy thì phải xem chư vị đại nhân rốt cuộc bền lòng đến nhường nào!"

Một người khác có giọng nói nghe rất kỳ lạ cười đáp: "Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, có điều vì Ôn Ngọc Trạch, ngược lại thành đáng giá!"

"Hơn phân nửa là cũng tới, nhưng ẩn nấp trong đám người".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Diệp Nam Hiên lập tức nói: "Sư phụ yên tâm, Thần sư đệ là người xông lên không cần não nhất, con thì không vậy".Nói xong câu này, ánh mắt của mấy người Tần Ninh sôi nổi tụ tập trên người Diệp Nam Hiên.E rằng ngươi mới là người cất não đi nhiều nhất thì có! "Cấm chế đã mở ra!"Giọng nói của Tiên Đế Nghệ Văn Đấu vang lên: "Hi vọng mọi người tiến vào theo thứ tự, đừng làm tổn thương hòa khí".Cùng lúc đó, bóng dáng của hai người Thương Cảnh Sơn và Chung Lương đều bay lên cao.Bốn phía đất trời, từng bóng người tập hợp bên trong xoáy nước.Nếu là ngày thường, người của ba bá chủ phát hiện mật địa thì tuyệt đối sẽ phái người canh giữ, không có khả năng để người khác vào trong, dù kiếm một chén canh cũng không thể.Nhưng lần này lại không giống thế.Dù thế nào những người khác cũng đóng góp sức lực.Vả lại, lần này tìm kiếm mật địa chỉ là lấy cớ, dẫn người Dị tộc ra ngoài để giải cứu Ôn Ngọc Trạch mới là việc chính.Bên trong di tích cổ, nếu đánh nhau với Dị tộc, cả ba bên đều có sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ khiến Dị tộc ngã nhào.Nếu có thể bắt được một vài Tiên Hoàng, Tiên Thánh, thậm chí là bắt sống Tiên Đế, thì trong quá trình khảo vấn cũng có thể lấy được tin tức về các cứ điểm lớn hơn của Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc.Mọi người tất nhiên đều để những chuyện này trong lòng."Chuẩn bị lên đường đi".Tiên Nhân từ các phe đã tràn vào trong đó.Tần Ninh xuất phát cùng đám người Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc... Biển rộng vốn vô cùng náo nhiệt nhanh chóng yên tĩnh lại.Chỉ có vòng xoáy kia không ngừng xoay tròn, ánh sáng quanh quẩn bầu trời đêm mãi không tiêu tán.Đến tận rạng sáng ngày hôm sau, ánh sáng tan đi, xoáy nước hoàn toàn biến mất.Trên mặt biển bình tĩnh, từng tòa đảo nhỏ kia cũng dần dần chìm xuống.Đến cuối cùng, pho tượng trên đảo nhỏ cũng bị nước biển bao phủ.Như thể tất cả cảnh tượng lúc trước chưa từng xảy ra.Mặt trời lên cao.Trên mặt biển, lần lượt từng bóng người bay đến từ bốn phương tám hướng, tụ tập lại trên không trung chỗ xoáy nước sớm đã biến mất."Đều đã đi rồi!"Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, chậm rãi nói: "Lần này có thể bắt gọn những người này trong một lần không?""Vậy thì phải xem chư vị đại nhân rốt cuộc bền lòng đến nhường nào!"Một người khác có giọng nói nghe rất kỳ lạ cười đáp: "Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, có điều vì Ôn Ngọc Trạch, ngược lại thành đáng giá!""Hơn phân nửa là cũng tới, nhưng ẩn nấp trong đám người".

Chương 10311: Quả thực không thể tưởng tượng nổi.