“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 10369: Chê chậm thì tự làm đi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Tưởng Thu Liễu chết rồi à?”Thông qua Linh Nguyệt tiên tử, Thời Thanh Trúc biết được tin này, vô cùng kinh ngạc.Tưởng Thu Liễu cũng là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, trước đây, Tần Ninh đã từng gặp người này ở dãy núi Thái Giang.“Bọn ta nghe Khúc trưởng lão nói nên biết, chỉ có điều sau đó bọn ta và Khúc trưởng lão không đi chung với nhau nữa, Tưởng Thu Liễu... Hẳn là chết trong tay Dị tộc”.Một vị đệ tử ngọc bài cảnh giới Tiên Vương thiệt mạng.Đây là tổn thất to lớn đối với Ngọc Thanh tiên cung.Trong lòng Thời Thanh Trúc vô vàn thương cảm.Nàng tu hành ở Ngọc Thanh tiên cung khoảng chừng vạn năm, chư vị trưởng lão và những người đứng đầu tiên cung đều khá ưu ái nàng.Ngọc Thanh tiên cung vốn không có nhiều đệ tử ngọc bài, tất cả đều là nhân vật được dự trù sau này sẽ gánh vác Ngọc Thanh tiên cung, chết đi một người là một tổn thất khổng lồ.Huống hồ, Tưởng Thu Liễu còn có thiên phú cực kỳ cao, coi như là người đứng đầu trong số các đệ tử ngọc bài.Tưởng Vân Sinh đi bên cạnh, nét mặt buồn rầu.Hắn ta và Tưởng Thu Liễu đều là con cháu của Tưởng gia ở Ngọc Thanh tiên cung nên rất thân thiết với nhau.“Lần này, nếu bọn Dị tộc kia xuất hiện, nhất định phải bắt bọn chúng đền nợ máu”.Tưởng Vân Sinh hung hăng nói: “Mật địa đảo Tề Thiên này mang tới cho chúng ta rất nhiều ích lợi, nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, cố gắng thăng cấp lên trên cảnh giới Tiên Vương”.“Ừm”.Ầm... Đột nhiên.Góc tây bắc của cung điện vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.Ba người nhìn nhau, lập tức chạy tới.Rất nhanh, sau vài lần rẽ, bọn họ đã tới trước một tòa tháp cao ba trượng ở góc tây bắc của cung điện.Đại Hoàng chạy vòng quanh thân tháp đầy nôn nóng.Còn Tần Ninh thì đứng trước ngọn tháp, tiên văn quanh người ngưng tụ thành các tiên phù in lên mặt ngoài của ngọn tháp.“Được chưa?Được chưa?”Đại Hoàng lo lắng giục.Diệp Nam Hiên gõ chuôi đao vào đầu Đại Hoàng, nói: “Ngươi nôn nóng cái quỷ gì vậy?Chê chậm thì tự làm đi”.Đại Hoàng cạn lời: “Nếu tự ta làm được thì ta còn cần gọi các ngươi chắc?”“Vậy thì ngậm mõm lại, kiên nhẫn chờ lấy”.Lúc này, Thời Thanh Trúc bước tới bên cạnh Diệp Viên Viên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”“Có khả năng trong tòa tháp này có phong ấn thứ gì đó, Đại Hoàng nói là nó ngửi thấy, Tần Ninh cũng cảm thấy có gì đó khác thường nên đang thử mở nó ra”.
“Tưởng Thu Liễu chết rồi à?”
Thông qua Linh Nguyệt tiên tử, Thời Thanh Trúc biết được tin này, vô cùng kinh ngạc.
Tưởng Thu Liễu cũng là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, trước đây, Tần Ninh đã từng gặp người này ở dãy núi Thái Giang.
“Bọn ta nghe Khúc trưởng lão nói nên biết, chỉ có điều sau đó bọn ta và Khúc trưởng lão không đi chung với nhau nữa, Tưởng Thu Liễu... Hẳn là chết trong tay Dị tộc”.
Một vị đệ tử ngọc bài cảnh giới Tiên Vương thiệt mạng.
Đây là tổn thất to lớn đối với Ngọc Thanh tiên cung.
Trong lòng Thời Thanh Trúc vô vàn thương cảm.
Nàng tu hành ở Ngọc Thanh tiên cung khoảng chừng vạn năm, chư vị trưởng lão và những người đứng đầu tiên cung đều khá ưu ái nàng.
Ngọc Thanh tiên cung vốn không có nhiều đệ tử ngọc bài, tất cả đều là nhân vật được dự trù sau này sẽ gánh vác Ngọc Thanh tiên cung, chết đi một người là một tổn thất khổng lồ.
Huống hồ, Tưởng Thu Liễu còn có thiên phú cực kỳ cao, coi như là người đứng đầu trong số các đệ tử ngọc bài.
Tưởng Vân Sinh đi bên cạnh, nét mặt buồn rầu.
Hắn ta và Tưởng Thu Liễu đều là con cháu của Tưởng gia ở Ngọc Thanh tiên cung nên rất thân thiết với nhau.
“Lần này, nếu bọn Dị tộc kia xuất hiện, nhất định phải bắt bọn chúng đền nợ máu”.
Tưởng Vân Sinh hung hăng nói: “Mật địa đảo Tề Thiên này mang tới cho chúng ta rất nhiều ích lợi, nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, cố gắng thăng cấp lên trên cảnh giới Tiên Vương”.
“Ừm”.
Ầm... Đột nhiên.
Góc tây bắc của cung điện vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Ba người nhìn nhau, lập tức chạy tới.
Rất nhanh, sau vài lần rẽ, bọn họ đã tới trước một tòa tháp cao ba trượng ở góc tây bắc của cung điện.
Đại Hoàng chạy vòng quanh thân tháp đầy nôn nóng.
Còn Tần Ninh thì đứng trước ngọn tháp, tiên văn quanh người ngưng tụ thành các tiên phù in lên mặt ngoài của ngọn tháp.
“Được chưa?
Được chưa?”
Đại Hoàng lo lắng giục.
Diệp Nam Hiên gõ chuôi đao vào đầu Đại Hoàng, nói: “Ngươi nôn nóng cái quỷ gì vậy?
Chê chậm thì tự làm đi”.
Đại Hoàng cạn lời: “Nếu tự ta làm được thì ta còn cần gọi các ngươi chắc?”
“Vậy thì ngậm mõm lại, kiên nhẫn chờ lấy”.
Lúc này, Thời Thanh Trúc bước tới bên cạnh Diệp Viên Viên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có khả năng trong tòa tháp này có phong ấn thứ gì đó, Đại Hoàng nói là nó ngửi thấy, Tần Ninh cũng cảm thấy có gì đó khác thường nên đang thử mở nó ra”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Tưởng Thu Liễu chết rồi à?”Thông qua Linh Nguyệt tiên tử, Thời Thanh Trúc biết được tin này, vô cùng kinh ngạc.Tưởng Thu Liễu cũng là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, trước đây, Tần Ninh đã từng gặp người này ở dãy núi Thái Giang.“Bọn ta nghe Khúc trưởng lão nói nên biết, chỉ có điều sau đó bọn ta và Khúc trưởng lão không đi chung với nhau nữa, Tưởng Thu Liễu... Hẳn là chết trong tay Dị tộc”.Một vị đệ tử ngọc bài cảnh giới Tiên Vương thiệt mạng.Đây là tổn thất to lớn đối với Ngọc Thanh tiên cung.Trong lòng Thời Thanh Trúc vô vàn thương cảm.Nàng tu hành ở Ngọc Thanh tiên cung khoảng chừng vạn năm, chư vị trưởng lão và những người đứng đầu tiên cung đều khá ưu ái nàng.Ngọc Thanh tiên cung vốn không có nhiều đệ tử ngọc bài, tất cả đều là nhân vật được dự trù sau này sẽ gánh vác Ngọc Thanh tiên cung, chết đi một người là một tổn thất khổng lồ.Huống hồ, Tưởng Thu Liễu còn có thiên phú cực kỳ cao, coi như là người đứng đầu trong số các đệ tử ngọc bài.Tưởng Vân Sinh đi bên cạnh, nét mặt buồn rầu.Hắn ta và Tưởng Thu Liễu đều là con cháu của Tưởng gia ở Ngọc Thanh tiên cung nên rất thân thiết với nhau.“Lần này, nếu bọn Dị tộc kia xuất hiện, nhất định phải bắt bọn chúng đền nợ máu”.Tưởng Vân Sinh hung hăng nói: “Mật địa đảo Tề Thiên này mang tới cho chúng ta rất nhiều ích lợi, nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, cố gắng thăng cấp lên trên cảnh giới Tiên Vương”.“Ừm”.Ầm... Đột nhiên.Góc tây bắc của cung điện vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.Ba người nhìn nhau, lập tức chạy tới.Rất nhanh, sau vài lần rẽ, bọn họ đã tới trước một tòa tháp cao ba trượng ở góc tây bắc của cung điện.Đại Hoàng chạy vòng quanh thân tháp đầy nôn nóng.Còn Tần Ninh thì đứng trước ngọn tháp, tiên văn quanh người ngưng tụ thành các tiên phù in lên mặt ngoài của ngọn tháp.“Được chưa?Được chưa?”Đại Hoàng lo lắng giục.Diệp Nam Hiên gõ chuôi đao vào đầu Đại Hoàng, nói: “Ngươi nôn nóng cái quỷ gì vậy?Chê chậm thì tự làm đi”.Đại Hoàng cạn lời: “Nếu tự ta làm được thì ta còn cần gọi các ngươi chắc?”“Vậy thì ngậm mõm lại, kiên nhẫn chờ lấy”.Lúc này, Thời Thanh Trúc bước tới bên cạnh Diệp Viên Viên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”“Có khả năng trong tòa tháp này có phong ấn thứ gì đó, Đại Hoàng nói là nó ngửi thấy, Tần Ninh cũng cảm thấy có gì đó khác thường nên đang thử mở nó ra”.