Tác giả:

Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…

Chương 39

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Tiểu Tháp khẽ than: "Tình cảnh của ngươi bây giờ rất tệ, không chỉ mình ngươi, gia tộc họ Diệp cũng đang nguy cấp! Nếu bọn họ phát hiện ra thì cả ngươi và gia tộc họ Diệp đều sẽ xong đời, thực lực của bọn họ là thứ ngươi chẳng đời nào tưởng tượng ra được. Ngươi thấy con yêu thú kia rất mạnh rồi phải không? Nhưng ta nói cho ngươi biết, trước mặt bọn họ thì nó chỉ là con sâu cái kiến!"  Con sâu cái kiến!  Diệp Quân chậm rãi khép mắt lại, phải thừa nhận rằng hắn cảm thấy vô cùng áp lực.  Yêu thú cấp Đế kia chỉ cần dùng một ánh mắt là đã suýt gi3t chết bọn họ, thế mà trong mắt đám người kia, nó chỉ yếu ớt như con sâu cái kiến!  AdvertisementĐúng là núi cao còn có núi cao hơn!  Diệp Quân hít sâu vào một hơi, rồi nói: "Tháp gia, bây giờ ta có thể vào tháp tu luyện không?"  AdvertisementTiểu Tháp trả lời: "Ta vẫn chưa thể mở thế giới này cho ngươi được!"  Diệp Quân nói: "Ta có tử tinh với kim tinh!"  Tiểu Tháp: "Không được, dù là tử tinh với kim tinh thì cũng không có tác dụng trợ giúp gì quá lớn đối với ta, còn không bằng để lại cho ngươi dùng!"  Diệp Quân hơi ngây ra: "Tử tinh với kim tinh mà cũng không có tác dụng với ngươi sao?"  Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy, thương thế của ta rất nghiêm trọng, hơn nữa còn mất đi một vài công năng".  Diệp Quân hỏi: "Bị bọn họ đánh ra nông nỗi này sao?"  Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy!"  Diệp Quân trầm giọng: "Ngươi thảm thật!"  Tiểu Tháp: "..."  Một lát sau, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, tiến vào cảnh giới Vạn Pháp.  Lúc trước gặp Trịnh Lâm với Nam Thanh Việt kia khiến hắn hiểu được một đạo lý, chính là thế giới này vô cùng tuỳ hứng!  Thế lực càng lớn mạnh thì càng tuỳ hứng!  Trong mắt bọn họ, những kẻ yếu ớt hơn mình, họ đều có thể tuỳ ý chém giết!  Đạo lý?  Đứng trước thực lực tuyệt đối, hai chữ đạo lý sao mà mong manh đến vậy!  Còn gia tộc kia của mình thì càng thần bí.  Đương nhiên, hắn vẫn chưa hiểu lắm về cha mình, một người đàn ông sao có thể ăn bám phụ nữ được chứ?  Người nào đó: "..."  Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn kia đột nhiên vang lên: "Ngươi chơi kiểu này không sợ xảy ra chuyện à?"  Tiểu Tháp bình tĩnh trả lời: "Không thì thế nào? Nói toàn bộ sự thật với hắn sao? Ngươi không sợ hắn trở thành kẻ như cha hắn sao? Đi đến đâu thì thế giới đó bị huỷ diệt, sau đó chuyển đến thế giới tiếp theo? Hầy, thời đại thay đổi rồi! Kiểu đó không hợp thời nữa rồi!"  Giọng nói bí ẩn kia trầm lặng.  Tiểu Tháp lại nói: "Nhóc con này thật sự rất khá, đừng để phí nhân tài!"  Giọng nói bí ẩn kia lại khẽ thở dài. 

Tiểu Tháp khẽ than: "Tình cảnh của ngươi bây giờ rất tệ, không chỉ mình ngươi, gia tộc họ Diệp cũng đang nguy cấp! Nếu bọn họ phát hiện ra thì cả ngươi và gia tộc họ Diệp đều sẽ xong đời, thực lực của bọn họ là thứ ngươi chẳng đời nào tưởng tượng ra được. Ngươi thấy con yêu thú kia rất mạnh rồi phải không? Nhưng ta nói cho ngươi biết, trước mặt bọn họ thì nó chỉ là con sâu cái kiến!"  

Con sâu cái kiến!  

Diệp Quân chậm rãi khép mắt lại, phải thừa nhận rằng hắn cảm thấy vô cùng áp lực.  

Yêu thú cấp Đế kia chỉ cần dùng một ánh mắt là đã suýt gi3t chết bọn họ, thế mà trong mắt đám người kia, nó chỉ yếu ớt như con sâu cái kiến!  

Advertisement

Đúng là núi cao còn có núi cao hơn!  

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, rồi nói: "Tháp gia, bây giờ ta có thể vào tháp tu luyện không?"  

Advertisement

Tiểu Tháp trả lời: "Ta vẫn chưa thể mở thế giới này cho ngươi được!"  

Diệp Quân nói: "Ta có tử tinh với kim tinh!"  

Tiểu Tháp: "Không được, dù là tử tinh với kim tinh thì cũng không có tác dụng trợ giúp gì quá lớn đối với ta, còn không bằng để lại cho ngươi dùng!"  

Diệp Quân hơi ngây ra: "Tử tinh với kim tinh mà cũng không có tác dụng với ngươi sao?"  

Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy, thương thế của ta rất nghiêm trọng, hơn nữa còn mất đi một vài công năng".  

Diệp Quân hỏi: "Bị bọn họ đánh ra nông nỗi này sao?"  

Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy!"  

Diệp Quân trầm giọng: "Ngươi thảm thật!"  

Tiểu Tháp: "..."  

Một lát sau, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, tiến vào cảnh giới Vạn Pháp.  

Lúc trước gặp Trịnh Lâm với Nam Thanh Việt kia khiến hắn hiểu được một đạo lý, chính là thế giới này vô cùng tuỳ hứng!  

Thế lực càng lớn mạnh thì càng tuỳ hứng!  

Trong mắt bọn họ, những kẻ yếu ớt hơn mình, họ đều có thể tuỳ ý chém giết!  

Đạo lý?  

Đứng trước thực lực tuyệt đối, hai chữ đạo lý sao mà mong manh đến vậy!  

Còn gia tộc kia của mình thì càng thần bí.  

Đương nhiên, hắn vẫn chưa hiểu lắm về cha mình, một người đàn ông sao có thể ăn bám phụ nữ được chứ?  

Người nào đó: "..."  

Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn kia đột nhiên vang lên: "Ngươi chơi kiểu này không sợ xảy ra chuyện à?"  

Tiểu Tháp bình tĩnh trả lời: "Không thì thế nào? Nói toàn bộ sự thật với hắn sao? Ngươi không sợ hắn trở thành kẻ như cha hắn sao? Đi đến đâu thì thế giới đó bị huỷ diệt, sau đó chuyển đến thế giới tiếp theo? Hầy, thời đại thay đổi rồi! Kiểu đó không hợp thời nữa rồi!"  

Giọng nói bí ẩn kia trầm lặng.  

Tiểu Tháp lại nói: "Nhóc con này thật sự rất khá, đừng để phí nhân tài!"  

Giọng nói bí ẩn kia lại khẽ thở dài. 

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Tiểu Tháp khẽ than: "Tình cảnh của ngươi bây giờ rất tệ, không chỉ mình ngươi, gia tộc họ Diệp cũng đang nguy cấp! Nếu bọn họ phát hiện ra thì cả ngươi và gia tộc họ Diệp đều sẽ xong đời, thực lực của bọn họ là thứ ngươi chẳng đời nào tưởng tượng ra được. Ngươi thấy con yêu thú kia rất mạnh rồi phải không? Nhưng ta nói cho ngươi biết, trước mặt bọn họ thì nó chỉ là con sâu cái kiến!"  Con sâu cái kiến!  Diệp Quân chậm rãi khép mắt lại, phải thừa nhận rằng hắn cảm thấy vô cùng áp lực.  Yêu thú cấp Đế kia chỉ cần dùng một ánh mắt là đã suýt gi3t chết bọn họ, thế mà trong mắt đám người kia, nó chỉ yếu ớt như con sâu cái kiến!  AdvertisementĐúng là núi cao còn có núi cao hơn!  Diệp Quân hít sâu vào một hơi, rồi nói: "Tháp gia, bây giờ ta có thể vào tháp tu luyện không?"  AdvertisementTiểu Tháp trả lời: "Ta vẫn chưa thể mở thế giới này cho ngươi được!"  Diệp Quân nói: "Ta có tử tinh với kim tinh!"  Tiểu Tháp: "Không được, dù là tử tinh với kim tinh thì cũng không có tác dụng trợ giúp gì quá lớn đối với ta, còn không bằng để lại cho ngươi dùng!"  Diệp Quân hơi ngây ra: "Tử tinh với kim tinh mà cũng không có tác dụng với ngươi sao?"  Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy, thương thế của ta rất nghiêm trọng, hơn nữa còn mất đi một vài công năng".  Diệp Quân hỏi: "Bị bọn họ đánh ra nông nỗi này sao?"  Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy!"  Diệp Quân trầm giọng: "Ngươi thảm thật!"  Tiểu Tháp: "..."  Một lát sau, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, tiến vào cảnh giới Vạn Pháp.  Lúc trước gặp Trịnh Lâm với Nam Thanh Việt kia khiến hắn hiểu được một đạo lý, chính là thế giới này vô cùng tuỳ hứng!  Thế lực càng lớn mạnh thì càng tuỳ hứng!  Trong mắt bọn họ, những kẻ yếu ớt hơn mình, họ đều có thể tuỳ ý chém giết!  Đạo lý?  Đứng trước thực lực tuyệt đối, hai chữ đạo lý sao mà mong manh đến vậy!  Còn gia tộc kia của mình thì càng thần bí.  Đương nhiên, hắn vẫn chưa hiểu lắm về cha mình, một người đàn ông sao có thể ăn bám phụ nữ được chứ?  Người nào đó: "..."  Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn kia đột nhiên vang lên: "Ngươi chơi kiểu này không sợ xảy ra chuyện à?"  Tiểu Tháp bình tĩnh trả lời: "Không thì thế nào? Nói toàn bộ sự thật với hắn sao? Ngươi không sợ hắn trở thành kẻ như cha hắn sao? Đi đến đâu thì thế giới đó bị huỷ diệt, sau đó chuyển đến thế giới tiếp theo? Hầy, thời đại thay đổi rồi! Kiểu đó không hợp thời nữa rồi!"  Giọng nói bí ẩn kia trầm lặng.  Tiểu Tháp lại nói: "Nhóc con này thật sự rất khá, đừng để phí nhân tài!"  Giọng nói bí ẩn kia lại khẽ thở dài. 

Chương 39