Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…
Chương 344
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 344Nhân vật thế này, ở tổng viện thư viện Quan Huyên tuyệt đối phải là sự tồn tại vô cùng nghịch thiên!Diệp Quan Chỉ quay người nhìn đạo điện, khẽ nói: “Thư viện Quan Huyên và Đạo Môn cũng có chút quan hệ sâu xa, Đạo Môn bây giờ lụi tàn… thật đáng tiếc”.Nói rồi cô ấy quay người rời đi.Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Diệp Quan Chỉ rời đi, im lặng không nói gì.…Trong phòng.Nam Lăng Nhất Nhất vừa mở bình bạch ngọc ra nhìn lướt qua thì kinh ngạc thốt lên: “Có năm viên đan dược cấp Tiên!”Năm viên!Vẻ mặt Diệp Quân xao động, Diệp Quan Chỉ kia rộng lượng đến vậy sao?Nam Lăng Nhất Nhất vội đổ ra một viên rồi cho vào miệng Diệp Quân.Diệp Quân vừa uống vào thì một luồng ánh sáng xanh bỗng toả ra từ trong cơ thể hắn, sau đó, vết thương toàn thân hắn lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.Thấy cảnh này, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đều sững sờ.Rất nhanh, những vảy da chết trên người Diệp Quân đã lột hết ra, chẳng mấy chốc hắn đã khôi phục lại bình thường!Diệp Quân thầm kinh hãi!Trên đời này lại có kỳ dược trị thương khủng khiếp đến độ này, đúng là được mở mang tầm mắt!Nam Lăng Nhất Nhất cũng kinh ngạc nói: “Đan dược này khiếp thật đấy!”Diệp Quân lắc đầu cười, xem ra thân phận của Diệp Quan Chỉ kia không tầm thường đâu!Một lát sau, Diệp Quân đã có thể hoạt động bình thường, thế nên hắn nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: “Sư tỷ, ta phải mặc đồ vào rồi!”Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Được!”Diệp Quân do dự rồi nói: “Hay là tỷ tránh mặt đi một lúc?”Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Ta đã nhìn thấy hết rồi! Không sao đâu!”Diệp Quân đơ người ra.Nam Lăng Nhất Nhất che miệng cười: “Sư đệ ngốc, trêu đệ đấy!”Nói xong cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.Sau khi Nam Lăng Nhất Nhất đi, Diệp Quân dậy mặc áo quần xong thì ra khỏi phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, lúc này đã chập choạng, phía chân trời một mảng đỏ sẫm, đẹp như tranh vẽ.Diệp Quân ngồi trên bệ đá, hắn xoè tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng vỗ về kiếm Hành Đạo, khẽ nói: “Tiểu ca, tộc Chân Long đều chết hết rồi! Huynh… hơi nhớ muội rồi!”Đế tộc Bất Tử!Nghĩ đến gia tộc hùng mạnh này, mắt Diệp Quân ánh lên tia kiên định.Thực lực!
Chương 344
Nhân vật thế này, ở tổng viện thư viện Quan Huyên tuyệt đối phải là sự tồn tại vô cùng nghịch thiên!
Diệp Quan Chỉ quay người nhìn đạo điện, khẽ nói: “Thư viện Quan Huyên và Đạo Môn cũng có chút quan hệ sâu xa, Đạo Môn bây giờ lụi tàn… thật đáng tiếc”.
Nói rồi cô ấy quay người rời đi.
Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Diệp Quan Chỉ rời đi, im lặng không nói gì.
…
Trong phòng.
Nam Lăng Nhất Nhất vừa mở bình bạch ngọc ra nhìn lướt qua thì kinh ngạc thốt lên: “Có năm viên đan dược cấp Tiên!”
Năm viên!
Vẻ mặt Diệp Quân xao động, Diệp Quan Chỉ kia rộng lượng đến vậy sao?
Nam Lăng Nhất Nhất vội đổ ra một viên rồi cho vào miệng Diệp Quân.
Diệp Quân vừa uống vào thì một luồng ánh sáng xanh bỗng toả ra từ trong cơ thể hắn, sau đó, vết thương toàn thân hắn lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thấy cảnh này, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đều sững sờ.
Rất nhanh, những vảy da chết trên người Diệp Quân đã lột hết ra, chẳng mấy chốc hắn đã khôi phục lại bình thường!
Diệp Quân thầm kinh hãi!
Trên đời này lại có kỳ dược trị thương khủng khiếp đến độ này, đúng là được mở mang tầm mắt!
Nam Lăng Nhất Nhất cũng kinh ngạc nói: “Đan dược này khiếp thật đấy!”
Diệp Quân lắc đầu cười, xem ra thân phận của Diệp Quan Chỉ kia không tầm thường đâu!
Một lát sau, Diệp Quân đã có thể hoạt động bình thường, thế nên hắn nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: “Sư tỷ, ta phải mặc đồ vào rồi!”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Được!”
Diệp Quân do dự rồi nói: “Hay là tỷ tránh mặt đi một lúc?”
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Ta đã nhìn thấy hết rồi! Không sao đâu!”
Diệp Quân đơ người ra.
Nam Lăng Nhất Nhất che miệng cười: “Sư đệ ngốc, trêu đệ đấy!”
Nói xong cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Nam Lăng Nhất Nhất đi, Diệp Quân dậy mặc áo quần xong thì ra khỏi phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, lúc này đã chập choạng, phía chân trời một mảng đỏ sẫm, đẹp như tranh vẽ.
Diệp Quân ngồi trên bệ đá, hắn xoè tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng vỗ về kiếm Hành Đạo, khẽ nói: “Tiểu ca, tộc Chân Long đều chết hết rồi! Huynh… hơi nhớ muội rồi!”
Đế tộc Bất Tử!
Nghĩ đến gia tộc hùng mạnh này, mắt Diệp Quân ánh lên tia kiên định.
Thực lực!
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 344Nhân vật thế này, ở tổng viện thư viện Quan Huyên tuyệt đối phải là sự tồn tại vô cùng nghịch thiên!Diệp Quan Chỉ quay người nhìn đạo điện, khẽ nói: “Thư viện Quan Huyên và Đạo Môn cũng có chút quan hệ sâu xa, Đạo Môn bây giờ lụi tàn… thật đáng tiếc”.Nói rồi cô ấy quay người rời đi.Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Diệp Quan Chỉ rời đi, im lặng không nói gì.…Trong phòng.Nam Lăng Nhất Nhất vừa mở bình bạch ngọc ra nhìn lướt qua thì kinh ngạc thốt lên: “Có năm viên đan dược cấp Tiên!”Năm viên!Vẻ mặt Diệp Quân xao động, Diệp Quan Chỉ kia rộng lượng đến vậy sao?Nam Lăng Nhất Nhất vội đổ ra một viên rồi cho vào miệng Diệp Quân.Diệp Quân vừa uống vào thì một luồng ánh sáng xanh bỗng toả ra từ trong cơ thể hắn, sau đó, vết thương toàn thân hắn lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.Thấy cảnh này, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đều sững sờ.Rất nhanh, những vảy da chết trên người Diệp Quân đã lột hết ra, chẳng mấy chốc hắn đã khôi phục lại bình thường!Diệp Quân thầm kinh hãi!Trên đời này lại có kỳ dược trị thương khủng khiếp đến độ này, đúng là được mở mang tầm mắt!Nam Lăng Nhất Nhất cũng kinh ngạc nói: “Đan dược này khiếp thật đấy!”Diệp Quân lắc đầu cười, xem ra thân phận của Diệp Quan Chỉ kia không tầm thường đâu!Một lát sau, Diệp Quân đã có thể hoạt động bình thường, thế nên hắn nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: “Sư tỷ, ta phải mặc đồ vào rồi!”Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Được!”Diệp Quân do dự rồi nói: “Hay là tỷ tránh mặt đi một lúc?”Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Ta đã nhìn thấy hết rồi! Không sao đâu!”Diệp Quân đơ người ra.Nam Lăng Nhất Nhất che miệng cười: “Sư đệ ngốc, trêu đệ đấy!”Nói xong cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.Sau khi Nam Lăng Nhất Nhất đi, Diệp Quân dậy mặc áo quần xong thì ra khỏi phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, lúc này đã chập choạng, phía chân trời một mảng đỏ sẫm, đẹp như tranh vẽ.Diệp Quân ngồi trên bệ đá, hắn xoè tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng vỗ về kiếm Hành Đạo, khẽ nói: “Tiểu ca, tộc Chân Long đều chết hết rồi! Huynh… hơi nhớ muội rồi!”Đế tộc Bất Tử!Nghĩ đến gia tộc hùng mạnh này, mắt Diệp Quân ánh lên tia kiên định.Thực lực!