Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 24: Bắt đầu bị giám sát

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đỗ di nương tuy là nha hoàn nhưng cũng là mặc tơ lụa cẩm y ăn sung mặc sướng trưởng thành, nay lại bị tiểu nha đầu liên lụy, vì muốn có miếng cơm ăn đành phải giặt quần áo đám hạ nhân, sống cuộc sống cực khổ không nói lên lời.Suốt ngày ngoài than thân trách phận oán ông trời bất công, chính là than số mệnh khổ, cuối cùng lại quy chụp lên người nữ nhi, đánh đập nàng.Tô Mạt âm thầm thề, sẽ có một ngày, tự mình phải trở nên mạnh mẽ, rời khỏi tòa phủ quốc công này, Không muốn chịu đựng tiếp sắc mặt của bọn họ, tự xác định không phải nữ nhi của hắn không cần phải hiếu thuận với hắn.Một nam nhân mặc cho có yêu nữ nhân của mình ra sao đi nữa cũng không nên đem cái chết nữ nhân của hắn đổ hết lên đầu người khác, đặc biệt là đứa nhỏ mới sinh.Trẻ nhỏ không có tội!Loại nam nhân đó, cũng không đáng kính phục.Dù cho hắn có là Tướng quân quốc công danh chấn thiên hạ cũng như thế thôi.Tô Mạt trong lòng càng thấy càng miệt thị hơn.Nàng nói với Kim Kết : " Ngươi đã nói là chuyển đến chỗ ta hay chưa?"Kim Kết đôi mắt sáng rỡ, gật gật đầu : " Nô tỳ đã nói, mụ mụ nói rồi, sau đó mụ mụ cũng có thể đến"Kim Kết dè dặt nói : " Chúng ta không thể quá vui mừng, cần thận trọng hơn mới được. Nô tỳ vừa nhìn thấy phu nhân bọn họ sắp xếp, cho người để ý tiểu thư, không để người này nọ"Nàng ta đem những gì nghe lén được đọc một lần. Tô Mạt thông minh lập tức lĩnh hội ngay.Xem ra Quốc công phu nhân chính là người bề ngoài từ bi, bên trong lại sợ Tô Mạt gây được chú ý với quốc công, khiến quốc công yêu thích sẽ lạnh nhạt với những người con khác, đặc biệt sắp xếp nha hoàn mụ mụ đến giám sát nàng.Mỗi nhất cử nhất động của Tô Mạt phải bẩm báo lại với phu nhân. Vậy có nghĩa là đám hạ nhân được đưa qua, nàng hầu như không được lợi ích gì, xem như bị thế kèm hai bên. Tô Mạt lại trăm phần tự tin. Đầu tiên là khiến cho Đỗ di nương an phận ngồi yên, tiếp theo dẹp yên bọn nô tài điêu ngoa, từ từ thu phục bọn chúng.Đợi bản thân có được thủ hạ, xây dựng được thế lực, mới tính đến chuyện giao đấu với bọn chủ tử khác.Lúc này có tiếng bà mụ truyền lời của phu nhân : " Đỗ di nương không thể sống chung với tứ tiểu thư, tạm thời dọn đến phía sau viện ở, đợi thương tích lành hẳn mới tính tiếp, không thì tà khí xung khắc tứ tiểu thư"Đỗ di nương hận đến nghiến răng lại không có cách nào.Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta không hề thương xót.

Đỗ di nương tuy là nha hoàn nhưng cũng là mặc tơ lụa cẩm y ăn sung mặc sướng trưởng thành, nay lại bị tiểu nha đầu liên lụy, vì muốn có miếng cơm ăn đành phải giặt
quần áo đám hạ nhân, sống cuộc sống cực khổ không nói lên lời.

Suốt ngày ngoài than thân trách phận oán ông trời bất công, chính là than số mệnh khổ, cuối cùng lại quy chụp lên người nữ nhi, đánh đập nàng.

Tô Mạt âm thầm thề, sẽ có một ngày, tự mình phải trở nên mạnh mẽ, rời khỏi tòa phủ quốc công này, Không muốn chịu đựng tiếp sắc mặt của bọn họ, tự xác định không phải nữ nhi của hắn không cần phải hiếu thuận với hắn.

Một nam nhân mặc cho có yêu nữ nhân của mình ra sao đi nữa cũng không nên
đem cái chết nữ nhân của hắn đổ hết lên đầu người khác, đặc biệt là đứa
nhỏ mới sinh.

Trẻ nhỏ không có tội!

Loại nam nhân đó, cũng không đáng kính phục.

Dù cho hắn có là Tướng quân quốc công danh chấn thiên hạ cũng như thế thôi.

Tô Mạt trong lòng càng thấy càng miệt thị hơn.

Nàng nói với Kim Kết : " Ngươi đã nói là chuyển đến chỗ ta hay chưa?"

Kim Kết đôi mắt sáng rỡ, gật gật đầu : " Nô tỳ đã nói, mụ mụ nói rồi, sau đó mụ mụ cũng có thể đến"

Kim Kết dè dặt nói : " Chúng ta không thể quá vui mừng, cần thận trọng hơn
mới được. Nô tỳ vừa nhìn thấy phu nhân bọn họ sắp xếp, cho người để ý
tiểu thư, không để người này nọ"

Nàng ta đem những gì nghe lén được đọc một lần. Tô Mạt thông minh lập tức lĩnh hội ngay.

Xem ra Quốc công phu nhân chính là người bề ngoài từ bi, bên trong lại sợ
Tô Mạt gây được chú ý với quốc công, khiến quốc công yêu thích sẽ lạnh
nhạt với những người con khác, đặc biệt sắp xếp nha hoàn mụ mụ đến giám
sát nàng.

Mỗi nhất cử nhất động của Tô Mạt phải bẩm báo lại với
phu nhân. Vậy có nghĩa là đám hạ nhân được đưa qua, nàng hầu như không
được lợi ích gì, xem như bị thế kèm hai bên. Tô Mạt lại trăm phần tự
tin. Đầu tiên là khiến cho Đỗ di nương an phận ngồi yên, tiếp theo dẹp
yên bọn nô tài điêu ngoa, từ từ thu phục bọn chúng.

Đợi bản thân có được thủ hạ, xây dựng được thế lực, mới tính đến chuyện giao đấu với bọn chủ tử khác.

Lúc này có tiếng bà mụ truyền lời của phu nhân : " Đỗ di nương không thể
sống chung với tứ tiểu thư, tạm thời dọn đến phía sau viện ở, đợi thương tích lành hẳn mới tính tiếp, không thì tà khí xung khắc tứ tiểu thư"

Đỗ di nương hận đến nghiến răng lại không có cách nào.

Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta không hề thương xót.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đỗ di nương tuy là nha hoàn nhưng cũng là mặc tơ lụa cẩm y ăn sung mặc sướng trưởng thành, nay lại bị tiểu nha đầu liên lụy, vì muốn có miếng cơm ăn đành phải giặt quần áo đám hạ nhân, sống cuộc sống cực khổ không nói lên lời.Suốt ngày ngoài than thân trách phận oán ông trời bất công, chính là than số mệnh khổ, cuối cùng lại quy chụp lên người nữ nhi, đánh đập nàng.Tô Mạt âm thầm thề, sẽ có một ngày, tự mình phải trở nên mạnh mẽ, rời khỏi tòa phủ quốc công này, Không muốn chịu đựng tiếp sắc mặt của bọn họ, tự xác định không phải nữ nhi của hắn không cần phải hiếu thuận với hắn.Một nam nhân mặc cho có yêu nữ nhân của mình ra sao đi nữa cũng không nên đem cái chết nữ nhân của hắn đổ hết lên đầu người khác, đặc biệt là đứa nhỏ mới sinh.Trẻ nhỏ không có tội!Loại nam nhân đó, cũng không đáng kính phục.Dù cho hắn có là Tướng quân quốc công danh chấn thiên hạ cũng như thế thôi.Tô Mạt trong lòng càng thấy càng miệt thị hơn.Nàng nói với Kim Kết : " Ngươi đã nói là chuyển đến chỗ ta hay chưa?"Kim Kết đôi mắt sáng rỡ, gật gật đầu : " Nô tỳ đã nói, mụ mụ nói rồi, sau đó mụ mụ cũng có thể đến"Kim Kết dè dặt nói : " Chúng ta không thể quá vui mừng, cần thận trọng hơn mới được. Nô tỳ vừa nhìn thấy phu nhân bọn họ sắp xếp, cho người để ý tiểu thư, không để người này nọ"Nàng ta đem những gì nghe lén được đọc một lần. Tô Mạt thông minh lập tức lĩnh hội ngay.Xem ra Quốc công phu nhân chính là người bề ngoài từ bi, bên trong lại sợ Tô Mạt gây được chú ý với quốc công, khiến quốc công yêu thích sẽ lạnh nhạt với những người con khác, đặc biệt sắp xếp nha hoàn mụ mụ đến giám sát nàng.Mỗi nhất cử nhất động của Tô Mạt phải bẩm báo lại với phu nhân. Vậy có nghĩa là đám hạ nhân được đưa qua, nàng hầu như không được lợi ích gì, xem như bị thế kèm hai bên. Tô Mạt lại trăm phần tự tin. Đầu tiên là khiến cho Đỗ di nương an phận ngồi yên, tiếp theo dẹp yên bọn nô tài điêu ngoa, từ từ thu phục bọn chúng.Đợi bản thân có được thủ hạ, xây dựng được thế lực, mới tính đến chuyện giao đấu với bọn chủ tử khác.Lúc này có tiếng bà mụ truyền lời của phu nhân : " Đỗ di nương không thể sống chung với tứ tiểu thư, tạm thời dọn đến phía sau viện ở, đợi thương tích lành hẳn mới tính tiếp, không thì tà khí xung khắc tứ tiểu thư"Đỗ di nương hận đến nghiến răng lại không có cách nào.Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta không hề thương xót.

Chương 24: Bắt đầu bị giám sát